Rể Quý Rể Hiền

Chương 1632




Chương 1632

“Cao Phong! Mày đứng lại đó cho tao! Mày đừng có mà khinh người quá đáng!”

“Mày đừng có mà ép tao dùng hạ sách, nếu không mày sẽ phải hối hận!”

Bỗng nhiên, cha của Cao Anh Hạo bộc phát sự tức giận của ông ta ra, ông ta trợn mắt lên, quay về phía Cao Phong nổi giận gầm lên một tiếng.

Trước đó, cha của Cao Anh Hạo vẫn nhẫn nhịn chịu đựng mà không dám nói câu gì.

Chỉ cần Cao Anh Hạo không bị Cao Phong chém giết tại chỗ, vậy thì bọn họ sẽ còn cơ hội, chỉ cần trong tay bọn họ vẫn còn con át chủ bài thì nhất định bọn họ sẽ có cơ hội quay về báo thù.

Tốt nhất là họ có thể đợi được đến thời điểm Cao Phong có đường làm quan rộng mở, khi đó Cao Phong sẽ thả lỏng cảnh giác, khi đó bọn họ sẽ tìm cơ hội xử lý Cao Phong sạch sẽ.

Nhưng bây giờ xem dáng vẻ này của Cao Phong là ông ta biết anh chuẩn bị giết chết Cao Anh Hạo rồi, lúc này thì ông ta không thể ngồi yên được nữa.

“Ồ?” Cao Phong chậm rãi đứng lại, anh liếc nhìn cha của Cao Anh Hạo một chút rồi từ tốn nói: “Ông có thể làm gì được tôi sao?”

Cha của Cao Anh Hạo nhìn Cao Phong bằng ánh mắt đầy căm tức, ông ta quát lên: “Mày dám bước lên phía trên một bước nữa xem, tao nói cho mày biết, tao có thể giết mày ngay đó!”

Cao Phong sờ sờ chóp mũi, anh không đáp lại ông ta mà trực tiếp đi về phía trước ba bước.

“Được! Được!”

Bỗng nhiên, cha của Cao Anh Hạo quay đầu rồi quỳ gối đối với một ông già.

Tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên và sợ hãi!

Với thân phận và địa vị của cha của Cao Anh Hạo ở nhà họ Cao mà phải quỳ gối với người khác sao!

Ở nhà họ Cao nhiều năm như vậy, chưa ai từng thấy ông ta quỳ xuống bao giờ, ông ta chính là người đứng đầu mà?

Mà bây giờ, ông ta lại đi quỳ gối với một ông già sao?

Trong lòng mọi người vô cùng khiếp sợ, họ đều tò mò nhìn về phía của ông già kia.

Chỉ thấy ông già kia có dáng vẻ mộc mạc, khuôn mặt cũng hiện rõ vẻ già nua, xem ra ông ta đã ở tuổi già sức yếu rồi.

Bàn tay của ông ta vừa gầy vừa khô, vừa nhìn là biết ông ta phải làm việc tay chân quanh năm.

Có người của nhà họ Cao mới nhìn một chút đã nhận ra được ông già này, hình như ông ta là một người hầu ở trong nhà của Cao Anh Hạo, hằng ngày ông ta thường làm công việc quét tước nhà cửa và tưới hoa.

Mà một người bình thường đến như vậy thì có tư cách gì để cha của Cao Anh Hạo phải quỳ xuống?

“Ông Thái Nguyên, mời ông giúp tôi một lần cuối!” Cha của Cao Anh Hạo quỳ hai đầu gối xuống, ông ta quay về phía của ông già kia rồi nói ra lời cầu xin một cách cung kính.

Mà ông già kia thì hơi híp mắt, giống như là ông đang nhắm mắt dưỡng thần vậy.

Nghe thấy lời cầu xin của cha của Cao Anh Hạo, rốt cuộc ông già cũng mở hai mắt ra một cách chậm rãi, trong hai mắt của ông ta lóe lên một tia sáng.

Ông già này vừa mở hai mắt ra, Cao Phong cũng bắt đầu nhíu chặt lông mày.

Ông già này vừa mới mở mắt đã làm cho Cao Phong có cảm giác ông ta vô cùng nguy hiểm.

Ông ta vừa mở mắt ra giống như một con hổ hung dữ khát máu vừa mới tỉnh giấc bậy.

Chắc chắn ông già này là một cao thủ rất mạnh đây!

Cao Phong không nghĩ rằng trong nhà của Cao Anh Hạo lại có một cao thủ giỏi võ như vậy.

Thảo nào mà nhà họ Cao có thể phát triển nhiều năm như vậy, quả nhiên là trong hang hổ có giấu rồng thiêng.

Mà hóa ra dòng họ của Cao Anh Hạo có thể chuyển mình thành công như vậy là nhờ có con át chủ bài này đây!

Nghĩ tới đây, Cao Phong hơi híp mắt lại.

Xem ra, cuối cùng là anh đã nghĩ quá đơn giản và đã quá xem nhẹ về nhà họ Cao rồi.

Ánh mắt mọi người dồn hết lên trên người của ông Thái Nguyên, mà ông già kia cũng chậm rãi cất bước tiến lại gần cha của Cao Anh Hạo.

“Tôi đã đồng ý làm cho ông hai việc, mà đây đã là việc cuối cùng rồi. Chờ tôi làm xong chuyện này thì từ nay trở đi, hai chúng ta sẽ không còn liên quan đến nhau nữa.”

Ông Thái Nguyên có giọng nói khàn khàn, vô cùng trầm ổn.

Rất nhiều người đều đang suy đoán về mối quan hệ giữa cha của Cao Anh Hạo với ông già này.

Nhưng nghe ông già này nói thì chắc chắn ông ta đã nợ cha của Cao Anh Hạo một món nợ ân tình nào đó.