Rể Quý Rể Hiền

Chương 1570




Chương 1570

“Không cân phải xen vào, bảo đảm cho mấy người vừa lòng.”

“Chô thì tôi đã suy nghĩ kỹ giùm mấy người rồi, đợi chút lại cho mấy người chọn một chút.”

Long Tuấn Hạo vẫy vẫy tay, sau đó bảo thủ hạ đến lái xe.

Mấy chiếc xe chạy nhanh ra khỏi Hà Nội thị, hướng tới ngoài thành chạy đến.

Ánh mắt Kim Nhạc Sơn híp lại nhìn ngoài cửa sổ, quay đầu cùng đám người Kim Văn Khang liếc mắt một cái.

Bọn họ đã từng vô số lân trào phúng, Cao Phong chính là đồ chó nhà có tang.

Chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình có một ngày, thế nhưng cũng sẽ bị trở thành chó nhà có tang đuổi ra ngoài.

Bất quá, Cao Phong có thể mang theo người trở về, bọn họ thì không thể sao? Chỉ cần còn sống, liên có cơ hội.

“Két!”

Trong lòng Kim Nhạc Sơn vừa mới nảy lên ý tưởng này, mấy chiếc xe bỗng nhiên phanh gấp một cái, ngừng tại chỗ.

“Tới tới tới xuống xe, đến nơi rồi”

Long Tuấn Hạo ý vị thâm trường cười, lập tức kéo cửa xe ra.

Đám người Kim Nhạc Sơn sửng sốt, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Chỉ thấy lúc này bọn họ đã rời khỏi Hà Nội thành thị, đi tới vùng ngoại ô.

Phóng mắt nhìn lại, một mảnh hoang vắng, hoang tàn vãng vẻ.

“Long Tuấn Hạo, anh muốn làm gì?”

Kim Ngọc Dung lập tức nâng giọng hô.

“Đây là chô mà tôi chọn cho mấy người đó, thế nào, tầm nhìn thoáng đãng, vừa lòng đi?”

Trần Hạo Thiên cười ha ha, sau đó một phen giữ chặt đầu tóc của Kim Ngọc Dung tức giận nói: “Quỳ xuống cho ông đây! Con mẹ nó chứ”

“Thình thịch!”

Kim Ngọc Dung bị mạnh mẽ túm lên trên mặt đất, lập tức quẳng ngã như chó ăn cứt.

Không đợi Kim Ngọc Dung nói chuyện, Long Tuấn Hạo liền không chút lưu tình nào một chân bước lên, mạnh mẽ đạp Kim Ngọc Dung lên mặt đất.

“Toàn bộ cho bắt xuống cho tôi”

Long Tuấn Hạo ra lệnh một tiếng, một đám thủ hạ bắt đám người Kim Nhạc Sơn từng người kéo xuống.

Đám người Kim Hùng Sươn trên mặt tràn đầy hoảng sợ, dù cho bọn họ có ngốc, cũng biết Long Tuấn Hạo muốn làm gì.

Long Tuấn Hạo đây là muốn, giết bọn họ a! “Long Tuấn Hạo, cậu muốn làm gì, cậu muốn đưa chúng tôi đi, đây là muốn làm gì?”

Kim Nhạc Sơn trừng lớn đôi mắt, trong lòng thình thịch nhảy lên.

“Không tôi, tôi chính là muốn đưa mấy người đi!”

Long Tuấn Hạo nghiền ngẫm cười, quát to: “Toàn bộ quỳ xuống cho ông đây!”

“Bốp bốp!”

Giọng nói Long Tuấn Hạo rơi xuống, một tay rút ra một cây Desert Eagle, ngón tay để chỗ chốt, liên nổ súng lên nên nhà.

Đám người Kim Nhạc Sơn sắc mặt trắng bệch, đều là thành thành thật thật quỳ trên mặt đất, xếp thành một hàng.

“Long Tuấn Hạo, anh Hiên, anh Hiên, Cao Phong nói không cho anh giết chúng tôi, anh ấy bảo anh đưa chúng tôi ra thành…”

Kim Hồng Vũ trừng lớn đôi mắt, thần sắc hoảng sợ nói.

“Phải không? Anh Phong của tôi nói sao?”

Long Tuấn Hạo một bên nhàn nhạt trả lời, một bên kéo Kim Ngọc Dung, cũng để cho Kim Ngọc Dung quy gối chung bên cạnh đám người.

Kim Nhạc Sơn, Kim Văn Khang, Kim Hồng Vũ, Kim Ngọc Dung, cùng người nhà của bọn họ, toàn bộ đều quỳ xuống, xếp thành một đội.

“Cao Phong nói, Cao Phong nói hôm nay ai cũng không thể giết chúng tôi, anh dám cãi lại mệnh lệnh của Cao Phong sao?”

Kim Văn Khang cũng có lá gan la hét lên.