Rể Quý Rể Hiền

Chương 1531




Chương 1531

Kim Ngọc Dung lớn miệng, sau đó kéo Kim Văn Khang lại, nói: “Bố, bố xem kìa, bố xem tên của Cao thiếu gia, bị đổi rồi…”

“Cái gì mà bị đối rôi, nhanh nhanh, cô dâu tới rôi, chúng ta mau ra đón đi”.

“Nếu mà làm Kiều Thu Vân không vui, nhà ta sau này sẽ không có miếng nào ngon mà ăn đâu”.

Kim Văn Khang sốt ruột vẫy vẫy tay, chạy ngay ra ngoài.

Ngay lúc này, Kim Tuyết Mai với bộ váy cô dâu tỉnh khiết lộng lẫy, với sự giúp đỡ của Kim Tuyết Ngọc, từ từ đi về phía hội trường.

Ngay tức khắc, trong hội trường nổ ra một tràng vỗ tay như pháo nổ cùng với vô số tiếng reo hò.

“Pằng! Pằng! Pằng!”

Khi pháo hoa được nổ ra, vô số ruy băng và giấy màu bật ra, cùng với những cánh hoa đầy hình dạng, rất rộn ràng.

Kim Ngọc Dung trợn tròn mắt, vẻ mặt hoàn toàn bối rối.

Kiêu Thu Vân nhìn thấy Kim Tuyết Mai hai người bọn họ, mắt lập tức sáng lên, nhanh chóng qua đó nghênh đón.

“Ôi trời, Tiểu Mai con thật sự nghĩ thông rồi sao? Ha hai Thế thì mẹ yên tâm rồi!”

Kiều Thu Vân nhìn dáng vẻ của Kim Tuyết Mai và Kim Tuyết Ngọc không kìm được cười lớn.

Kim Tuyết Mai lúc này, căn bản không có nét buồn, ngược lại còn còn vui sướng, dáng vẻ vô cùng hào hứng.

Kiều Thu Vân trước kia còn lo lắng Kim Tuyết Mai có chuyện gì xảy ra, nhưng giờ xem ra, nỗi lo của mình hoàn toàn dư thừa! “Mai, con nghĩ thông được thì mẹ vui rồi, con xem tên Cao Phong đó có chỗ nào tốt chứ?”

“Cao Phong có thể cho con một hôn lễ hoành tráng như thế này không? Vẫn là cậu Huy có bản lĩnh mà!”

Kiều Thu Vân mãn nguyện nhìn Kim Tuyết Mai, đưa tay giúp Kim Tuyết Mai đỡ váy cưới.

“Mẹ, anh ấy có thể!”

Kim Tuyết Dung ngoảnh đầu lại, nhìn Kiều Thu Vân với ánh mắt kiên định.

“Không sai, mẹ, anh rể con có thể!”

Kim Tuyết Ngọc cũng nói thêm một câu.

Kiêu Thu Vân nghe xong câu này thì ngấn người, hừ lạnh một tiếng, từ từ đưa miệng sát đến tai Kim Tuyết Mai.

“Con gái ơi, không phải mẹ đã nói, tin tức cậu ta còn sống, chỉ có mấy người chúng ta biết thôi sao”.

“Chuyện con gả cho Cao Bằng, cậu ta chắc không thể nào không biết?”

“Cậu ta đã biết như vậy, nhưng không đến ngăn cản, con còn không hiểu ý của cậu ta sao? Cậu ta đã buông tay con rồi”.

“Vi thế mà con vẫn kiên trì với cậu ta, có ngốc không vậy? Nghe mẹ, hãy sống tốt với Cao Bằng.”

Kiều Thu Vân nói khẽ bên tai Kim Tuyết Mai.

Nhưng, khóe miệng Kim Tuyết Mai vẫn cong lên, lắc lắc đầu.

“Không, mẹ, mẹ sai rồi, anh ấy, trở về rồi”

Khuôn miệng với son môi hồng của Kim Tuyết Mai rung lên, cười nói.

“Cái gì?”

Kiều Thu Vân sững người.

Trong khoảng thời gian này, Kim Ngọc Hải liên tục gục đầu không nói câu nào, dáng vẻ như đang ngủ thiếp đi.

Lúc này ông ta đang cố gắng kìm chế cảm xúc của mình, tất cả mọi chuyện bên ngoài không liên quan gì đến ông ta, cũng không quấy rối được ông ta.

“Tiếp sau đây, xin mời chú để của chúng ta bước vào!”

“Xin mời cô dâu và bố cô dâu chuẩn bị, đợi đến khi chú rể bước đến vị trí này của tôi, bố cô dâu sẽ nắm lấy tay cô dâu, trao cô dâu cho chú đết”

MC cầm micro, tiếp tục làm chủ hội trường.

Kiều Thu Vân cắn răng, vẫn cứ đứng một bên.

Tiếp đến, nhạc dạo đầu vang lên, ngoài cửa có hai toán người áo đen lập tức đi vào.

Hai toán thanh niên đứng hai bên hơi cúi đầu cung kính chờ.

Ngay sau đó, một thanh niên mặc vest đi giày bình tĩnh bước vào.

Từng bước, từng bước, bước trên thảm đỏ rực rỡ, trầm ổn và mạnh mẽ.

Hội trường lại vang lên tiếng vỗ tay như sấm, mà tiếng pháo cũng vang lên không ngừng, pháo giấy bay khắp trời.