Rể Quý Rể Hiền

Chương 1501




Chương 1501

Nhưng hiện tại, với sự cố gắng lâu dài của nhiều người, Cao Phong đã có sức mạnh, sớm là xưa không bằng nay.

Đủ để có thể đối mặt trước nhà họ Cao thành phố Đà Nẵng đánh một trận mà không quá sợ hãi nữa.

Cho nên, lần này chắc chắn phải lấy thế chẻ tre đánh thẳng vào nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng, vững vàng nắm lấy nhà họ Cao trong tay.

“Ông Lâm, ông phân phó sao thì bọn cháu làm như thế.”

Cao Kim Thành gật đầu thật mạnh, không có bất kỳ dị nghị nào đối với lời Lâm Vạn Quân nói.

Một tin ngắn gọn từ thủ đô Hà Nội này truyền đến rất nhiều địa phương.

Chỉ đơn giản một chữ vê nhưng lại bao hàm vô số thứ.

Không khó để tưởng tượng, tối nay, sẽ có bao nhiêu người trảng đêm không ngủ vì cái tin nhắn ngắn ngủi này.

Đồng thời lại có bao nhiêu người vì cái đoạn tin ngắn này mà đi suốt đêm trở về thủ đô Hà Nội.

Bọn họ trả giá tất cả, bỏ ra tất cả, đều là vì chờ thời khắc này tới.

Không ai có thể giữ mình ổn định.

Đã đến lúc trở về nhà rồi! Cùng lúc đó, bên trong khuôn viên Bằng Phi.

Nơi nơi giăng đèn kết hoa, cực kì náo nhiệt, rất nhiều người làm ở đây bận rộn đi tới đi lui.

Mà Cao Bằng với tư cách chú rể của ngày mai, hiện giờ đang ngồi trong phòng khách thong dong hút xì gà, vô cùng nhàn nhã.

Trong ngực ôm hai người đẹp một trái một phải, mâm trái cây tinh xảo và rượu vang được bày trước mặt, cuộc sống rất chi là thoải mái.

Một người đẹp phụ trách bóc nho cho Cao Bằng, người còn lại dịu dàng xoa bóp cho gã.

Trên mặt Cao Bằng tràn đầy ý cười, luôn đưa tay sờ hai cô gái xinh đẹp, vẻ mặt vô cùng thư thái.

“Cậu Bằng, Kim Lực tới.”

Đột nhiên, một gã lính nhà họ Cao thò đầu vào báo cáo.

“Vào đi.”

Cao Bằng khoát tay một cái.

Kim Lực cúi đầu bước vào, cất giọng cung kính nói: “Cậu Bằng, cậu tìm tôi.”

“Không phải mày có suy nghĩ muốn đi theo tao sao, ngày mai tao đám cưới, thừa dịp tâm trạng tốt cho mày cơ hội.”

Trên mặt Cao Bằng mang nụ cười hài hước, gã nhìn Kim Lực nói.

Vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ viết đầy trên mặt Kim Lực, cậu ta vội vàng nói: “Cậu Bằng, cậu kêu Kim Lực làm chuyện gì, Kim Lực chắc chắn sẽ không từ chối.”

“Được! Bây giờ mày mang mấy người, xuống kho hàng dưới đấy, giết hết bọn Cao Quang Minh đi”

Cao Bằng khoát tay ra lệnh.

Tiếng nói vừa rơi xuống, bảy tám gã lính nhà họ Cao bước vào, dường như đã chuẩn bị xong từ trước.

Kim Lực kinh hoàng, nhưng vẫn giữ nguyên nét mặt không đổi, hỏi: “Cậu Bằng, tôi giết bọn họ, phải có súng chớ…”

“Không sao, bọn họ đều mang thây.”

Cao Bằng không thèm để ý mà khoát tay.

Kim Lực cắn răng, nói: “Cậu Bằng, tôi đề nghị đưa họ ra ngoài rồi giết, bằng không tiếng quá vang sẽ có chút ảnh hưởng””Nếu nó thật sự giết bọn Cao Quang Minh thì sao? Cậu giữ nó bên cạnh?”

Gã linh nhà họ Cao này vẫn có phần lo âu.

Cái thằng Kim Lực này nói phản bội Cao Quan Minh phát là phản bội luôn, sau này lấy gì chắc nó không phản bội Cao Bằng? “Ha ha, tao thiếu một đứa tay chân như nó à?”

“Yên tâm, trong lòng tao biết rõ, chờ nó giết bọn Cao Quang Minh xong cũng khó thoát khỏi cái chết.”

Cao Bằng cười ha hả, không thèm quan tâm nữa mà khoát tay.

Lính nhà họ Cao nghe vậy thì gật đầu, không nói gì thêm.

“Đúng rồi, Cố Minh Tuấn đâu?”

Cao Bằng chợt nhớ đến Cố Minh Tuấn.

“Ngài Cố nói ra ngoài làm chút chuyện, hẳn là đến khu quy hoạch Thành Bắc.”

Lính nhà họ Cao vội vàng trả lời.

“Ha ha, ông ta chắc đi hành hạ ông già Lâm Vạn Quân kia rồi, đi đi đi đi”

Cao Bằng cười một tiếng khinh miệt, sau đó một tay ôm người đẹp vào phòng.