Rể Quý Rể Hiền

Chương 1458




Chương 1458

Nam Phương Minh Nguyệt cũng hơi nhíu mày, nói: “Đúng thế, tôi còn định để Cao Vũ nghỉ ngơi thêm một chút.”

“Không sao đâu, tôi vẫn đỡ được.”

Cao Phong khoát tay, nhưng trong lòng anh lúc này cũng hơi hồi hộp.

Anh sẽ đối đầu với ai đây? Là Hoàng Phủ Đao Hàn, Mộ Dung Hạo, hay Bành Nguyên Hải? Sau đó, gia chủ nhà họ Cao rút tiếp một tấm thẻ, đọc rõ trước ánh mắt hối thúc của tất cả mọi người.

“Bành Nguyên Hải của nhà họ Bành!”

Gia chủ nhà họ Cao vừa nói xong, sắc mặt Hứa Vĩnh Hạo trở nên u ám trong nháy mắt.

Đây không phải kết quả mà anh ta muốn.

Anh ta muốn rằng Cao Phong phải đối đầu với Hoàng Phủ Đao Hàn hay Mộ Dung Hạo, bị đánh chết luôn tại chỗ là tốt nhất.

Nhưng Cao Phong lại đối đầu với Bành Nguyên Hải, chỉ đành tiếc rằng có người vui, có kẻ sâu.

Người nhà Nam Phương cũng thở phào một tiếng.

“Vẫn ổn vẫn ổn!”

Nam Phương Minh Nguyệt vỗ vỗ ngực rồi lại nghiêm mặt nói: “Cao Vũ, cho dù Bành Nguyên Hải khá dễ đối phó nhưng anh cũng không được chủ quan.”

“Trong trận tranh đấu lần trước anh ta đã lên mặt, vậy mà cũng xếp ở vị trí thứ năm.

Cũng hai năm rồi, sức mạnh của anh ta cũng đã tăng không ít”

“Mấu chốt lúc này là, nếu anh đang ở thời điểm thế lực sung mãn nhất, đối phó với anh ta chắc chắn không khó.

Nhưng bây giờ anh đang bị thương, sức mạnh chắc chắn sẽ giảm đi nhiều.”

“Được! Tôi biết rồi!”

Cao Phong gật đầu.

“Bây giờ mời hai vị võ sĩ lên đài, bắt đầu trận chung kết.”

“Mời hai vị võ sĩ tiếp theo chuẩn bị sẵn sàng.”

Miêu Chính Vũ tiến lên một bước nói.

Mộ Dung Hạo chỉ ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Đao Hàn thoáng qua, ánh mắt rất bình tĩnh, xen lẫn cả ý chí chiến đấu hùng mạnh.

Nhưng Hoàng Phủ Đao Hàn lại không hê nhìn anh ta, nhưng thế không để anh ta vào mắt.

Cao Phong và Bành Nguyên Hải đã lên lôi đài, đứng cách nhau năm mét.

Bành Nguyên Hải nhắm mắt lại.

Cao Phong mạnh đến mức nào, hiển nhiên là anh ta biết.

Nhưng, anh ta cũng sẽ không nhận thua một cách dễ dàng.

Để có thể đi đến nước này, anh ta không chỉ dựa vào môi sự may mắn.

Cho dù đối thủ có mạnh mẽ đến đâu, anh ta cũng đều dám đánh một trận.

Quan trọng hơn nữa là, anh ta biết bây giờ Cao Phong đang bị thương, sức chiến đấu sẽ giảm đi không ít.

Nên hươu chết vào tay ai cũng khó nói lắm.

“Trận chung kết của Đại hội Võ lâm tranh bá chính thức bắt đầu.”

Miêu Chính Vũ cầm dùi trống đánh một hồi trống to.

“Tùng tùng!”

Tiếng trống ngột ngạt được đánh lên lần nữa, vang vọng toàn hội trường.

Lòng nhiệt tình của tất cả mọi người trong hội trường đều được thắp lên.

“Xoạch!”

Bành Nguyên Hải đạp mạnh một phát, bắt đầu tấn công trước, lao về phía Cao Phong.

Cao Phong tiến lên một bước, vung tay ra ngăn cản.

“Âm!”

Một tiếng vang dội, hai người vừa chạm vào nhau lại bản ra ngay lập tức, cách nhau năm mét.

Chiêu thứ nhất này chỉ là thăm dò, cả hai người đều không dốc hết sức.

“Mặc dù tôi biết anh chiến đấu khi đang bị thương nhưng tôi cũng sẽ không nương tay đâu.”

Bành Nguyên Hải nhắm đôi mắt lại, thầm ước lượng sức chiến đấu của Cao Phong lúc này.

“Không cần nhường, cứ dốc hết sức của anh đi.”