Chương 1447
“Mộ Dung Hạo mười năm trước đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Cao Phong lập tức hỏi.
Tuy nhiên, khi nói về chủ đề này, Nam Phương Minh Nghị chỉ im lặng không nói gì.
“Cậu Vũ, không phải tôi không muốn nói đến, mà chuyện đó là bí mật của giới võ lâm ở thị trấn Biển Đông.
Chúng tôi đã thề sẽ không hé răng nửa lời vê chuyện ấy, cho nên…
Nam Phương Minh Nghị trên ngại ngùng bộc bạch.
“Không sao, nếu ông không tiện nói thì thôi bỏ qua đi.”
Cao Phong khẽ gật đầu, hơi nhíu mày.
Anh luôn cảm thấy Mộ Dung Hạo này rất kỳ quặc.
Hơn nữa, võ công của Mộ Dung Hạo khiến Cao Phong cảm thấy khó hiểu.
Cao Phong từ bé đã được học võ trong nhà họ Cao, sau này còn đích thân luyện võ công cùng với trưởng bối họ Cao, và anh cũng am hiểu nhiều trường phái võ công của quốc gia này.
Tuy nhiên, dựa trên những hiểu biết của Cao Phong, anh vẫn không thể biết võ công của Mộ Dung Hạo là theo trường phái nào.
Trong ba trận đấu của cuộc thi chung kết võ lâm ngày hôm nay, Cao Phong vốn dĩ đã quan sát rất cẩn thận, nhưng không ngờ anh không kịp trực tiếp tạm biệt ai.
Hiện tại mọi chuyện vẫn chưa ngã ngũ, thế nên không một ai có thể lường trước được thực lực của đối phương! Không một ai dám phán đoán trước kết quả của trận đấu.
“Cậu Vũ à, tên Mộ Dung Hạo kia dẫu sao cũng chỉ là một người bình thường, lai lịch không rõ ràng, không cần quá sức nghĩ cách đối phó.”
“Người cậu nên để tâm nhất chính là thiên tài võ lâm của nhà họ Hoàng Phủ, Hoàng Phủ Đao Hàn!”
Nam Phương Minh Nghị nói nhỏ.
Khi cái tên Hoàng Phủ Đao Hàn vang lên, cả căn phòng lập tức chìm vào im lặng.
Cho dù có là bất kể ai trong gia đình Nam Phương, hay là cô gái cực kỳ kiêu ngạo Nam Phương Minh Nguyệt thì ai ai cũng đều nghiêm túc im lặng.
Hơn chục người trong cả gia tộc Nam Phương như bị nghẹn trong cổ họng không dám nói một lời.
Có vẻ như cái tên này mang uy lực cực kỳ mạnh mẽ.
“Hoàng Phủ Đao Hàn…”
Cao Phong nói.
Chỉ cần nghe đến tên người này thôi, ai cũng có cảm giác lạnh hết cả sống lưng.
“Hoàng Phủ Đao Hàn năm nay chỉ gân hai mươi tám tuổi, nhưng đã lên đến vị trí Minh chủ của vòng tròn võ giả tại thị trấn Biển Đông.”
“Anh ta là thiên tài ưu tú nhất trong thế hệ thứ ba của gia tộc Hoàng Phủ, không những thế còn là người trẻ tuổi mạnh nhất trong số võ giả ở thị trấn Biển Đông.”
“Thị trấn Biển Đông năm nào cũng phát triển võ giả, thế nhưng trước sau đều không có người vượt qua anh ta.”
Nhắc đến Hoàng Phủ Đao Hàn, Nam Phương Minh Nghị biểu lộ sự sợ hãi cùng thán phục.
Gia tộc Hoàng Phủ ban đầu ở chỗ này, địa vị còn không bằng gia tộc Nam Phương.
Nhưng chỉ với Hoàng Phủ Đao Hàn, đã đủ để kéo gia tộc đến vị trí bá chủ thế gia.
“Mười sáu tuổi, anh ta bắt đầu theo Hoàng Phủ Thiên Hồng đến quan sát trận đấu, hai mươi hai tuổi bắt đầu tham gia đại hội tranh bá võ lâm.”
“Sau khi anh ta dự thi, một đường lên thẳng ngôi vị Minh chủ.
Nhiều năm qua chưa hề thua trận nào, nói là bách chiến bách thắng cũng không sai ”
“Đại hội võ lâm diễn ra hai năm một lần.
Trong sáu năm anh ta tham gia ba lần, thì ba lần đứng nhất trận chung kết.”
“Anh Vũ, nói cho anh hay, thực lực bây giờ của Chương Võ Trạch đối kháng với Hoàng Phủ Đao Hàn cùng lảm được ba chiêu.”
“Lúc trước Chương Võ Trạch lấy ra côn nhị khúc, bị Hoàng Phủ Đao Hàn dùng một đao chặt đứt xích sắt, suýt chút nữa cũng chém đôi người Chương Võ Trạch ra.”
Nhắc đến Hoàng Phủ Đao Hàn cùng thực lực mạnh mẽ của anh ta, có kể ba ngày ba đêm cũng không hết.
“Anh Vũ, nếu ngày mai anh cùng anh ta đấu chung trận, ngàn vạn lần đừng nên kích động, hãy vì bảo vệ bản thân mà bỏ quyên thi đấu.”
“Đối đầu với nhân vật như anh ta, dù anh có bỏ lượt cũng chẳng ai bàn tán gì”
Nam Phương Minh Nghị lại dặn dò thêm.