Rể Quý Rể Hiền

Chương 1322




Chương 1322

Đường đường là một nhân vật nổi danh ở thành phố Hòa Bình, bị người ta đánh phát khóc, chuyện này mà truyền ra ngoài thì sẽ bị người ta cười thối mũi.

Nhưng chỉ khi tự mình trải nghiệm đôi tay khủng bố đó của Thiết quyên Lý Cương mới cảm nhận được tâm trạng của Phạm Hồng Quân lúc này.

“Anh Phong, câu xin anh, tôi không dám nữa, trước kia là do tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, xin anh tha cho tôi!”

“Tôi tình nguyện làm đàn em của anh, tôi tình nguyện nghe theo anh, cũng không dám đối đầu với anh nữa…”

Phạm Hồng Quân xin tha không ngừng.

Nghe đến đây, Cao Phong chậm rãi dừng việc cắt móng tay lại, thối phù một cái rồi ngẩng đầu lên nói: “Vậy thì…

không cắt nữa”

Lý Cương nghe thấy Cao Phong nói vậy mới ngừng tay, trong lòng cũng thâm thở phào một cái.

Mỗi lần ông ta xuống tay đều dùng hết sức lực, việc đánh người cũng cực kỳ tốn thể lực đó.

Lúc này, tất cả mọi người đều khiếp sợ, Phạm Hồng Quân mang một cái đầu heo ngồi phịch xuống đất.

Còn Ngô Đông Sơn, vẫn duy trì tư thế quỳ như nãy, cúi đầu với Cao Phong.

Ngô Đông Sơn và Phạm Hồng Quân là địa bàn trở ngại cuối cùng mà Dư Văn Cường muốn thu phục.

Mà bây giờ, hai người này, một thì đã quỳ xuống trước mặt Cao Phong, còn một thì tình nguyện làm đàn em.

Điều này có ý nghĩa gì? Chính là toàn bộ địa bàn khu vực thành phố Hòa Bình đã không còn ai chống đối Cao Phong nữa.

E là từ hôm nay trở đi, khu vực phức tạp như thành phố Hòa Bình sẽ nghênh đón một sự thống nhất hoàn toàn mới! Toàn bộ địa bàn đều đặt dưới sự chỉ đạo của một người! Đó chính là Cao Phong! Lý Cương nhìn Cao Phong một cái, nghĩ tới lời mà Nam Phương Minh Nghị nói, bèn tiến lên hai bước, chắp tay với Cao Phong.

“Cậu Phong, độ đệ này của tôi không biết điều, gây phiền phức cho cậu, xin cậu tha thứ.”

“Để tỏ lòng xin lỗi, từ nay về sau, Đông Sơn xin được làm đàn em của cậu, tùy ý cậu sai bảo!”

Lý Cương cực kỳ nghiêm túc nói mấy mấy câu này, khiến lòng người chấn động không nhẹ.

Không ngăn nổi rồi! Trời muốn mưa, con gái muốn lấy chồng, Cao Phong muốn lên làm vua, mấy chuyện này đều không thể ngăn lại nổi! “Xin ra mắt anh Phong!”

Ngô Đông Sơn không chút do dự mà hồ thật to.

“Ra mắt anh Phong!”

Chỉ một thoáng đó, âm thanh vang lên dồn dập.

Phạm Hồng Quân cũng trở mình bò dậy, quay về phía Cao Phong, cung kính gọi một tiếng anh Phong.

Có một số người, dù mạnh đến đâu đi chăng nữa, bị người ta đánh mà vẫn phải cúi đầu khuất phục với người ta.

Cao Thành Sâm thấy cảnh này, trong đầu đột nhiên nhớ tới một câu nói: tôi không hiểu thế nào là tuổi trẻ ngông cuồng, tôi chỉ biết người thắng thì làm vua! Thời khắc này, hào khí trong lòng Cao Thành Sâm dâng trào.

Tiến lên một bước, hô lên thật to với đám người xung quanh: “Tôi không biết cái gì gọi là người thắng làm vua, tôi chỉ biết, anh Phong chính là vua!”

Một câu nói cực kỳ ngông cuồng, nhưng những người ở đó không ai dám phản bác.

Không sail Cậu thanh niên đang ngồi trên ghế, gương mặt bình thường nhưng là một vương giả chân chính! “Anh Phong, là vua!”

Khúc Đại Minh hô to một tiếng.

“Anh Phong, là vua!”

Dư Văn Cường vội vã khom người hành lễ.

“Anh Phong, là vua! Là vua!”

“Là vua! Là vual”

Chỉ chớp nhoáng, hơn ngàn người đồng loạt hô to một câu này.

Từng câu anh Phong là vua vang dội khắp chân trời, dường như muốn chọc thủng bầu trời.

Trong lòng mỗi người đều tự hiểu một điều.

Vua của thành phố Hòa Bình đã xuất hiện! Còn Khúc Đại Minh không biết đang nghĩ gì mà viên mắt đột nhiên ửng đỏ cả lên.

Mà ánh mắt Cao Phong lúc này vần vô cùng bình tĩnh, Khúc Đại Minh không biết nói thế nào về cảm giác trong lòng.