Rể Quý Rể Hiền

Chương 130




Cao Thăng gật đầu, cung kính tiễn Cao Phong rời đi, sau đó bước về phía trước hai bước, một chân giẫm lên đầu Vũ Hoàng Minh.

"Nói, cái tay nào của mày chạm vào người phụ nữ của cậu Phong!" Cao Thăng từ trên cao nhìn xuống, hỏi.

"Tôi... Tôi không có..” Lúc này Vũ Hoàng Minh thật sự bị dọa sợ, anh ta vội vàng lắc đầu.

"Không, vậy xem như là đã sờ soạng toàn bộ đi!” Cao Thăng khẽ lắc đầu, đưa tay nhận lấy một chiếc mã tấu.

"Người phụ nữ của cậu Phong nhà chúng tạo, thế mà mày cũng dám đụng!”

Sau khi nói xong, chiếc mã tấu trong tay ông ta cũng theo đó rơi xuống, phập một tiếng, chuẩn xác chém xuống cổ tay Vũ Hoàng Minh.

Giơ tay chém xuống, bàn tay đứt lìa bay ra ngoài.

Máu tươi bắn ra tung tóe, Vũ Hoàng Minh càng thêm kêu lên thảm thiết, thiếu chút nữa đã đau đến mức ngất đi.

“Thả tôi ra, thả tôi ra, cầu xin các người.” Vũ Hoàng Minh không ngừng cầu xin tha thứ.

Trong nháy mắt, Cao Thăng đã mất đi hứng thú đối phó với Vũ Hoàng Minh.

"Thật đúng là không hiểu, loại người như mày lấy dũng khí từ đâu ra, lại dám đối nghịch với cậu Phong!"

"Đánh gãy hai chân hai tay của cậu ta rồi đưa đi, nhớ rõ, đừng để cậu ta chết, cậu Phong đã nói, không được để cậu ta chết quá đơn giản.”

Cao Thăng phân phó cho cấp dưới, sau đó xoay người đi lên xe.

Phía sau không ngừng truyền đến tiếng hét thảm thiết của Vũ Hoàng Minh.

Bệnh viện thành phố Hà Nội.

Cao Phong đứng ngồi không yên ở bên ngoài phòng cấp cứu.

Đúng lúc này, Kiều Thu Vân và Kim Ngọc Hải vội vàng chạy đến, không nói hai lời, trực tiếp giữ lấy Cao Phong bắt đầu mắng chửi.

"Cao Phong, mẹ yên tâm giao Tuyết Mai cho con, đây chính là câu trả lời con dành cho mẹ ư?"

"Mẹ nói cho con biết, nếu như Tuyết Mai xảy ra chuyện gì bất trắc, mẹ không cần biết con có thân phận gì, từ nay về sau, hai đứa đừng nghĩ đến chuyện ở chung một chỗ."

Kiều Thu Vân không ngừng la hét mắng chửi Cao Phong, ngay cả Kim Ngọc Hải cũng không ngăn cản được.

"Mẹ à, Tuyết Mai không sao cả, cô ấy chỉ bị hoảng sợ mà thôi!" Cao Phong nghẹn họng không trả lời được.

Nói đến chuyện này, chuyện xảy ra vào tối nay, quả thật nên trách anh.

Nếu toàn bộ quá trình, anh đều đi theo Kim Tuyết Mai, sẽ không để cho Vũ Hoàng Minh có cơ hội này.

Đồng thời, Vũ Hoàng Minh đối phó với Kim Tuyết Mai, hoàn toàn là vì hận thù với Cao Phong.

Cao Phong cảm thấy hận chính bản thân mình, lúc trước, bởi vì anh đã nương tay với Vũ Hoàng Minh, cho nên mới xảy ra chuyện hôm nay.

Nếu ngay ở lần đầu tiên Vũ Hoàng Minh phách lối trước mặt Cao Phong, Cao Phong trực tiếp chèn ép chết anh ta, như vậy sẽ còn có chuyện ngày hôm nay ư?

Vì thế trong lòng Cao Phong âm thầm thề, nếu như sau này, lại có chuyện gây bất lợi cho Kim Tuyết Mai xảy ra, anh nhất định sẽ không nương tay.

Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình.

"Được rồi, bà đừng nói nữa, nơi này là bệnh viện, đừng làm ầm ĩ lên.” Kim Ngọc Hải lôi kéo Kiều Thu Vân, khuyên nhủ bà ấy.

“Hừ!” Kiều Thu Vân thở hổn hển, ngồi qua một bên.

Bác sĩ nhanh chóng đi ra.

"Bác sĩ, con gái của tôi sao rồi, con gái của tôi.” Kiều Thu Vân vội vàng đứng lên, xông đến hỏi, vẻ mặt Kim Ngọc Hải khẩn trương đuổi theo.

"Bệnh nhân không có vấn đề gì lớn, cô ấy chỉ bị hoảng sợ, cần phải tĩnh dưỡng thêm, mọi người đừng quấy rầy.” Bác sĩ dặn dò một câu, sau đó xoay người rời đi.

Ba người cách cánh cửa thủy tinh, nhìn về phía Kim Tuyết Mai đang nằm trên giường bệnh.

Vết thương trên trán cô đã được băng bó, giờ phút này, trên mặt cô còn mang theo nước mắt, khiến cho Cao Phong cảm thấy rất đau lòng.

"Rốt cuộc chuyện này là như thế nào, không phải hai đứa đi kỷ niệm ngày kết hôn à, làm sao lại xảy ra chuyện như thế?”

"Rốt cuộc chuyện này là do ai làm?” Kiều Thu Vân oán hận nói.

"Vũ Hoàng Minh, con trai của Vũ Hoàng Lê - Tập đoàn Vũ Vương thành phố Hà Nội."

Cao Phong trầm giọng trả lời.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Kim Tuyết Mai, trong lòng Cao Phong lại một lần nữa dấy lên lửa giận.

"Cái gì, là bọn họ?” Kiều Thu Vân và Kim Ngọc Hải đều sững sờ, sau đó có phần chán nản.

Dù sao ở đất Hà Nội, tập đoàn Vũ Vương có thực lực không nhỏ.

Lúc nhà họ Kim ở thời kỳ đỉnh cao nhất, bọn họ cũng không thua kém gì nhà họ Vũ.

Thế nhưng làm sao nhà họ Kim có thể vì Kim Tuyết Mai đi đối phó với tập đoàn Vũ Vương chứ?

Đồng thời, cho dù nhà họ Kim thật sự đối phó với nhà họ Vũ, thì xí nghiệp Kim Thiên nhà bọn họ cũng không có cách nào chèn ép tập đoàn Vũ Vương xuống dưới.

Bởi vì xí nghiệp Kim Thiên có mạng lưới quan hệ và thực lực như thế nào thì tập đoàn Vũ Vương của bọn họ cũng có.

Vì thế, muốn đối phó với tập đoàn Vũ Vương, hiển nhiên là một hy vọng xa vời.

Nhưng cứ thế nén giận, Kiều Thu Vân lại không cam lòng.

Dù sao Kim Tuyết Mai chính là con gái của bà ấy, cho dù tính cách của bà ấy có phần chua ngoa, bà ấy vẫn sẽ yêu thương con gái của mình.

"Cha mẹ, hai người yên tâm đi, món nợ này, con sẽ đích thân đến đòi." Cao Phong lạnh nhạt nói.

Đương nhiên Vũ Hoàng Minh sẽ không sống nổi.

Tối nay, mỗi một hành động mà anh ta làm ra đều đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Cao Phong.

Bởi vì có một số mối thù, chỉ có máu mới có thể rửa sạch.

Đồng thời chuyện của Vũ Hoàng Minh, xem như đã cho Cao Phong một lời nhắc nhở.

Diệt cỏ phải diệt tận gốc!

Vì thế, chỉ đơn giản là Vũ Hoàng Minh chết thôi còn chưa đủ, tập đoàn Vũ Vương cũng phải bị tiêu diệt.

"Cao Phong, con cho rằng mình là ai chứ, chẳng phải con chỉ có một ít tiền, mời được mấy người vệ sĩ thôi à?"

"Mẹ nói cho con biết, tập đoàn Vũ Vương không đơn giản như con nghĩ đâu, con muốn đối phó với bọn họ, đây chính là mơ mộng hão huyền!”

Hiện tại Kiều Thu Vân rất giận Cao Phong, vốn dĩ vừa mới có một chút ấn tượng tốt, nhưng lại bởi vì Kim Tuyết Mai bị thương mà biến mất, không còn sót lại một chút nào.

Bà ấy chỉ cảm thấy, chẳng qua Cao Phong kiếm được một khoản tiền từ đâu đó, vì thế mới tổ chức được lễ kỷ niệm ngày cưới cho Kim Tuyết Mai.

Nhưng thực lực của tập đoàn Vũ Vương kia, không đơn giản chỉ là tiền thôi.

Muốn đối phó với bọn họ, ít nhất cũng phải là ở cấp bậc như xí nghiệp Kim Thiên, hơn nữa ngay cả xí nghiệp Kim Thiên cũng phải dốc toàn lực ra ứng phó, mới có thể theo tập đoàn Vũ Vương hai bên cùng tổn hại.

"Đúng thế Cao Phong hà, tập đoàn Vũ Vương không dễ đối phó như thế đâu, vẫn nên để cha trở về, nói với bà cụ một câu.”

Kim Ngọc Hải thở dài, nói.

"Không được!" Cao Phong còn chưa lên tiếng, Kiều Thu Vân đã từ chối trước.

"Bà cụ nhất định sẽ không vì gia đình chúng ta mà dốc toàn bộ lực để đối đầu với tập đoàn Vũ Vương đâu, tuyệt đối là không!"

"Nếu như chúng ta đến cầu xin nhà họ Kim giúp đỡ, sẽ chỉ khiến cho cả nhà Kim Hùng Sơn châm chọc chúng ta, nói chúng ta không biết tự lượng sức mình!”

"Đến khi đó, nói không chừng, bọn họ sẽ còn nói Tuyết Mai bị Vũ Hoàng Minh kia nhúng chàm rồi.” Kiều Thu Vân lạnh lùng nói, bà ấy càng nói càng tức giận.

"Cha mẹ, con sẽ khiến cho bọn họ phải trả giá đắt, cha mẹ tin con đi.”

"Đừng nói là Vũ Hoàng Minh, cho dù cha của anh ta - Vũ Hoàng Lê kia, con cũng sẽ để ông ta phải tự mình quỳ xuống xin lỗi."

Giọng nói của Cao Phong mang theo tự tin.

Nhưng rơi vào trong tai Kiều Thu Vân lại thành một chuyện cười.

Vũ Hoàng Lê đường đường là chủ tịch tập đoàn Vũ Vương ở Hà Nội, giá trị bản thân mấy nghìn tỷ, ông ta sẽ quỳ xuống xin lỗi bọn họ ư?

Cao Phong này thật đúng là suy nghĩ viển vông, thật đúng là mơ mộng hão huyền.

"Nếu con thật sự có khả năng đó, mẹ mới thừa nhận con có bản lĩnh!" Kiều Thu Vân tức giận, lạnh lùng nhìn Cao Phong.

"Thu Vân, bà phải hiểu một việc, chuyện này không thể trách Cao Phong.” Kim Ngọc Hải còn muốn nói gì đó.

"Ông câm miệng, chẳng phải cậu ta đã nói để tập đoàn Vũ Vương đến xin lỗi chúng ta à, con làm đi!" Kiều Thu Vân cắn răng nói.

"Được rồi!" Cao Phong dừng một lúc, khẽ gật đầu, sau đó trực tiếp lấy điện thoại di động ra.