Rể Quý Rể Hiền

Chương 1296




Chương 1296

Thanh niên kia vẫn không nghĩ ra nổi nguyên nhân.

Cao Quang Minh cúi đầu không nói, chính anh ta cũng không biết nguyên nhân nữa.

Nhưng mà trong lòng anh ta cũng rõ ràng, cho dù là Cao Phong hay là Lâm Vạn Quân thì họ cũng đều có lá bài cuối cùng.

Nói không chừng những tiếng bom trên mặt đất này chính là lá bài cuối cùng của bọn họ.

“Kim Lực quá đáng hận! Năm đó cậu ta xúc phạm pháp lệnh của nhà họ Phan, phải chịu tội bị chặt một cánh tay, không phải cậu Phong đã cầu xin cho cậu ta sao?”

Có người tức giận bất bình nói.

Cao Quang Minh và những người này đều nhận được ân huệ từ Cao Phong.

Cao Phong rất quan tâm đến các anh em, cũng không làm bộ làm tịch hay quá đáng gì, thậm chí anh còn rất tôn trọng các anh em.

Vì vậy anh được tất cả các anh em trong gia tộc yêu quý và kính trọng.

Đồng thời những anh em kia gặp phải khó khăn gì, chắc chắn Cao Phong đều sẽ tận tình đi giúp đỡ họ.2089105_2_25,60

Chỉ cần họ không vi phạm phải tội quá nghiêm trọng, Cao Phong cũng sẽ dùng tất cả mọi cách để bảo vệ cho bọn họ.

Những chuyện này đều ghi sâu trong lòng của tất cả mọi người.

Hiện tại họ thấy Kim Lực phản bội Cao Phong, trong lòng mỗi người đều vô cùng khó chịu.

“Chuyện này,…

không nên nói đến nữa.”

Cao Quang Minh chậm rãi ngẩng đầu, anh ta nói với giọng buồn bã.

Người khác có thế không hiểu, nhưng anh ta không thể không hiểu.

Kim Lực lại đeo trên lưng cái danh kẻ phản bội một lần nữa, cậu ta lại bị những người này phỉ nhổ rồi.

Mà Cao Quang Minh có thể tưởng tượng ra được trong lòng Kim Lực đang suy nghĩ gì, đại khái là anh ta cũng có thể đoán ra được kế hoạch của cậu ta.

Lần này, nếu kế hoạch thành công, chắc chắn sự uy hiếp với thành phố Hà Nội sẽ không còn nữa.

Đồng thời, họ cũng sẽ không làm bại lộ hành tung của Cao Phong nữa.

Chỉ là, lần này Kim Lực…

này…

E là bọn họ sẽ không còn cơ hội gặp nhau nữa.

“Âm! Âm!”

Bên ngoài có một tiếng vang vọng vang lên lần thứ hai, cắt đứt dòng suy nghĩ của Cao Quang Minh.

“Vây đánh hai bên trái phải, vây nhốt bọn họ,không được cho bất kỳ người nào chạy thoát!”

Bên trên truyền đến tiếng mảng to của Cao Bằng.

“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”

Ngay sau đó, một loạt những tiếng súng vang lên một cách dứt khoát.

Cao Quang Minh và những người khác ngẩng đầu lên lần thứ hai, họ cùng nhìn về phía trần nhà.

Bọn họ muốn làm chút gì đó, nhưng mà bọn họ vẫn đang bị vây ở dưới lòng đất, cũng không còn sức lực mà động đậy nữa.

Lúc này công viên Bảo Phong đang vô cùng huyên náo và ầm ĩ.Mấy người bảo an canh cổng đang trốn ở dưới mặt bàn run lẩy bẩy.

Mà trong bóng tối ở công viên Bảo Phong, thỉnh thoảng lại có người ném ra một vật thể màu đen.

Vật thể màu đen vừa được ném vào trong công viên thì đã tạo ra vô số tiếng nổ lớn, tạo ra cả những cái hố to dưới lòng đất.

Có vật thể màu đen rơi vào hồ nhân tạo hoặc là trong bể bơi, lúc này nó nổ ra vô số bọt nước, bọt nước tung toé giống như một cơn mưa bão vậy.

Những vụ nố càng ngày càng nhiều, trong lòng Cao Bằng cũng càng thêm phân nộ.

Công viên Bảo Phong đã xây dựng được lâu như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên nó bị người ta cho nổ như vậy.

Đây quả thực là đang đánh vào mặt anh ta.

Trái lựu đạn kia nổ giống như đang nổ ở trên mặt của Cao Bằng vậy, đánh cho bộ mặt của anh ta võ cùng đau đớn.

“Giết hết cho tao! Bắt hết tất cả cho tao! Đứa nào to gan dám làm nổ công viên vậy!”

“Tao muốn bắt sống hết chúng nó, cho chúng nó ăn đạn rồi lột da chúng nó ra!”

Cao Bằng ở phía sau đoàn người, anh ta tức giận la to lên.