Rể Quý Rể Hiền

Chương 1295




Chương 1295

“Mày! Mày nói ngay cho tao!”

Cao Bằng đạp cho Cao Quang Minh một cước, anh ta đứng từ trên cao nhìn xuống Cao Quang Minh ở phía dưới rồi nói.

“Đừng hòng!”

Cao Quang Minh căn răng trả lời.

“Được! Thật sự có loại người lì đòn như thế à! Vậy thì tao sẽ tiễn mày xuống dưới kia theo cậu Phong của mày vậy!”

Cao Bằng há mồm nhổ ra tàn thuốc rồi anh ta lấy que diêm thứ hai ra.

“Xoet!”

Diêm cháy trong nháy mắt, nó nhen lửa rồi cháy bùng lên.

Mà trên mặt Cao Bằng mang một nụ cười lạnh lùng, anh ta cầm diêm từ từ lại gần Cao Quang Minh.

Cách đó một đoạn, Cao Bằng cũng có thể ngửi thấy được mùi xăng nồng nặc trên người Cao Quang Minh.

Lửa này mà bén vào người của Cao Quang Minh thì chắc chắn nó sẽ cháy đã mắt lắm đây.

Tối hôm nay, anh ta phải ra oai cho mấy tên này biết sợ mới được.

Mà Cao Quang Minh chính là người tốt nhất được đưa ra để răn đe bọn còn lại.

Cao Quang Minh nhảm hai mắt lại lần thứ hai, cho dù có thể nào đi chăng nữa thì anh ta cũng sẽ không nói ra câu Cao Phong là rác thải đâu.

Cho dù anh ta có phải chết đi chăng nữa! Diêm cháy không ngừng tới gần, thậm chí Cao Quang Minh có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực của nó.

“Âm! Âm! Âm!”

Đúng lúc này, bỗng nhiên bên ngoài truyên đến một loạt âm thanh nổ vang như tiếng sấm.

Bọn họ đang ở tầng hầm, thế mà bọn họ cũng có thế cảm nhận được một trận chấn động ở phía trên.

“Chết tiệt, cái quái gì vậy?”

Bàn tay của Cao Bằng run lên, lúc này diêm trên tay anh ta cũng rơi xuống đất.

“Cậu Bằng, là bom!”

Một chiến sĩ người nhà họ Cao không chút do dự trả lời.

“Thịch thịch! Bịch! Bịch!”

Một loại những tiếng bước chân dồn dập truyền đến, vài tên chiến sĩ của nhà họ Cao chạy vào.

“Bảo vệ cậu Bằng rồi rút đi, bên ngoài có người đang đánh bom vào trong đây đó! Mau lên! Mau rời khỏi tầng hầm ngay!”

Vài tên chiến sĩ nhà họ Cao mau chóng thúc giục mọi người.

“Cái gì? Thật sự có bom sao?”

Lúc này Cao Bằng sợ đến nỗi sắc mặt của anh ta trắng bệch, anh ta cũng không để ý tới Cao Quang Minh và những người khác nữa mà vội vã chạy về phía bên ngoài.

Cao Bằng đi trước, còn những người phía sau khóa kín cửa lại lần thứ hai rồi hộ tống Cao Bằng rời khỏi tầng hầm.

Nếu như có người chặn tầng hầm lại, chắc chắn Cao Bằng sẽ trở thành cua trong rọ rồi.

“Âm! Âm!”

Cao Bằng và những người khác vội vàng chạy ra bên ngoài nhưng bọn họ vẫn nghe thấy những âm thanh nổ vang càng ngày càng to hơn.

Cao Quang Minh và những người theo sau anh ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía trên trần cao của tầng hầm.

Bên trên mặt trận của tầng hầm chính là mặt đất.

Bọn họ có thể cảm nhận được bên trên có rất nhiều người đang chạy dồn dập, cũng có những tiếng nổ vang và cả những tiếng gào thét nữa.

Trong lòng mọi người vô cùng nghỉ ngờ, ai là người đã làm ra những chuyện này? Người đến đánh chiếm Công viên Bảo Phong này rất có thể là bạn bè hoặc người quen của bọn họ! “Anh Minh, có phải là anh Thành Sâm và mọi người đến cứu chúng ta không?”

Có người hạ thấp giọng hỏi.

“Không thể!”

Cao Quang Minh lắc đầu, anh ta nói rằng: “Trong mấy tháng này chúng ta bôn ba, vũ khí hạt nhân duy nhất cũng đã bị mất rồi.”

“Chắc chắn trong tay bọn họ không thể có vũ khí hạt nhân như của Cao Phong được.”

“Vậy sẽ là ai? Nếu như không phải người của chúng ta, vì sao họ lại đến tấn công Cao Bằng?”