Rể Quý Rể Hiền

Chương 1279




Chương 1279

“Tôi không quan tâm là ai đánh ai, nhưng tôi chỉ biết nếu vào quán bar Ngọa Long này thì phải tuân thủ quy tắc của quán”

“nếu mấy người vi phạm quy tắc của quán, vậy thì tôi sẽ dậy cho mọi người biết quy tắc là gì”

Anh Hải vẫn nói giọng trâm thấp ấy.

“Anh Hải, ông ta ngã từ trong phòng VIP kia ra”

Có người nhỏ giọng nói.

Anh Hải chậm rãi quay người, anh ta nhìn trong phòng VỊP một cái, ánh mắt của anh ta lóe lên.

Anh ta cũng biết người của dòng họ Nam Phương.

Cho nên bây giờ anh ta hơi suy nghĩ.

“Là tôi đánh.”

Cao Phong thấy Nam Phương Minh Nghị không định mở miệng thì bây giờ anh đứng dậy đi ra ngoài.

Trên hành lang đã có mười mấy người vây quanh đây.

Họ nhìn thấy Cao Phòng trẻ như vậy thì hơi ngẩn ra, sau đó vẻ mặt của họ hiện nên sự thương xót.

“lân trước có người say rượu, ra tay đánh phục vụ viên ở đây, kết quả ngày hôm sau tên đó bị người ta cắt đứt gân chân.

“Gây chuyện ở quán bar Ngọa Long này, ha ha…”

Nam Phương Minh Nghị và Nam Phương An Khang không nói gì cả, kể cả Nam Phương Minh Nguyệt cũng bị đám người đó ngăn cản.

Nếu như có dòng họ Nam Phương mở miệng nói thì chắc chắn quán bar Ngọa Long sẽ nể mặt và bỏ qua.

Nhưng mà, dựa vào cái gì mà bọn họ phải giúp Cao Phong? Anh Hải cũng liếc mắt nhìn Cao Phong một cái, sau đó anh ta nói: “Câu là người gây chuyện?”

Lúc này, có một người phục vụ viên vội vàng đi đến nói nhỏ bên cạnh ti anh Hải: “Anh Hải, hình như anh ta quen biết với quản lý Trương.”

“Vừa rồi tôi đang dọn dẹp vệ sinh ở phòng VIP khác thì bị quản lý Trương kéo đến đây tiếp đón anh ta.”

Anh Hải khinh thường cười một tiếng, nói: “Quen biết ai cũng được, nhưng nếu như làm hỏng quy tắc của quán bar Ngọa Long thì ai cũng không giúp được.”

“Nếu như tôi đến đây thì sao?”

Đúng lúc ấy có một giọng nói chuyền đến.2089098_2_25,60

Đó chính là Phạm Văn Bân say khi nhận được tin tức thì chạy đến đây.

“Anh Bân? Anh về từ bao giờ vậy?”

Anh Hải sững sờ một chút, sau đó vội vàng chạy đến hỏi thăm Phạm Văn Bân.

“Tôi nhìn thấy các cậu đang đánh bài, nên cũng không gọi các cậu ra nữa.”

Phạm Văn Bân nhàn nhạt nói một câu.

“Á…Ha ha, cũng tại vì không có người nào dám gây rối ở đây, nên chúng em cũng hơi nhàn rỗi.”

“Nhưng hôm nay em có chuyện để làm rồi, người này đánh nhau ở trong quán bar của chúng ta, bây giờ em dạy dỗ anh ta một chút.”

Anh Hải nói xong thì quay người lại.

“Bộp!”

Phạm Văn Bân dùng tay đánh một phát lên cái đầu trọc lóc của anh Hải.

“Chuyện này cậu không cần phải quan tâm, cậu dẫn anh em xuống dưới đi”

Phạm Văn Bân cau mày nói, sau đó ông ta đi về phía cao Phong.

“Ông chủ Bân, bây giờ có người đang phạm vào quy tắc của quán bar Ngọa Long, ông định bỏ qua cho anh ta à?”

Có người hóng chuyện mở miệng nói một câu.

“Còn gì nữa, chẳng lẽ các quy tắc quy định mọi người phải tuân thủ hết à?”

“Tôi thấy hóa ra cái gọi là quy tắc chỉ là lừa đối, bắt nạt kẻ yếu thôi.”

“Đã thế, bây giờ chúng ta không chọc vào quán bar Ngọa Long được, sau này chúng ta đến chỗ khác uống rượu thôi.”

“Tôi nhớ lúc đầu chính miệng ông chủ Bân đã nói, tất cả mọi người ddeuf phải tuân thủ theo quy tắc của quán.”

Nghe được mấy người nắm miệng, ghen ăn tức ở bàn tán xung quanh, Phạm Văn Bản chậm rãi dừng bước, ông ta nhìn mọi người xung quanh một cái.

“Đúng là tôi đã nói ai vào quán bar này cũng phải tuân thủ theo quy tắc của quán.”