Rể Quý Rể Hiền

Chương 1276




Chương 1276

Cao Phong không do dự chút nào gật đầu đồng ý luôn.

“Được!”

Vậy chờ sau khi đi ra quán bar Ngọa Long, ông già này sẽ tìm cho hai người một chỗ.”

Nam Phương Minh Nghị nhìn chăm chú vào Cao Phong rồi nói.

:Không cần chúng ta đánh luôn ở đây đi”

Cao Phong chậm rãi xua tay.

“Anh không biết quy tắc của quán bar Ngọa Long à? Anh dám đánh nhau ở đây?”

Nam Phương Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn Cao Phong.

“Tôi nghĩ nó là quy tắc thì nó sẽ là quy tắc! Tôi nói không pahir quy tắc thì nó không phải.”

Cao Phong hờ hững nhìn Lý Cương nói: “Nếu ông không phục thù bây giờ đến đánh tôi đi.”

Lý Cương suy nghĩ hai giây sau đó ông ta trực tiếp đi về phía Cao Phong.

“Cao Phong, anh đang tìm cái chết à! Anh không thấy sức mạnh của chú Cương à?”

Nam Phương Minh Nguyệt hoảng hốt, sau đó cô ta nhỏ giọng nói ở bên cạnh Cao Phong.

“Nguyệt! Cháu không cần nói nhiều đâu.”

Nam Phương Minh Nghị xua tay nói: “Vậy Lý Cương đi nên đánh thử cậu Phong xem.”

Đúng là không có bao nhiêu người dám khiêu khích giở trò ở quán bar Ngọa Long này.

Nhưng mà, Nam Phương Minh Nghị không sự chuyện này.

Nhiều lảm thì nó chỉ là một chuyện khó giải quyết mà thôi, mà quán bar Ngọa Long này cũng không dám đụng vào dòng họ Nam Phương của ông ta.

Lý Cương đi đến đứng cách Cao phong tâm năm mét, sau đó ông ta đứng thẳng, bình tĩnh nhìn Cao Phong.

Cao Phong uống xong một ngụm trà rôi đẩy cái ghế ngồi sang một bên sau đó đi ra.

Dòng họ đứng đầu về chú trọng võ thuật? Vậy trước tiên, hôm nay anh sẽ mở một lỗ hổng trong giới võ thuật.

“Ông nội, bọn họ…”

Nam Phương Minh Nguyệt nhìn dáng vẻ gầy yếu của Cao Phong, cô ta theo bản năng nói một tiếng.

“Cháu không còn phải để ý đến nó đâu.”

Nam Phương Minh Nghị xua tay ngăn lại.

Cao Phong quá ngạo mạn, sự ngạo mạn này làm cho ông cụ Nghị không vui.

Nhất định ông ta phải cho người trẻ tuổi này biết sự chênh lệch là như thế nào.

“Cậu Phong, tôi mạo phạm rồi.”

Lý Cương lạnh nhạt mở miệng nói, sau đó ông ta làm động tác bất đâu.

Ánh mắt Cao Phong nhíu lại, từ tư thế xin mời của Lý Cương anh có thể nhìn thấy hình bóng của Hình Ý Quyền của Việt Nam.

“Xin mời.”

Hai bàn Tay Cao Phong để ở sau lưng, nhẹ nhàng nói.

Đúng là Lý Cương là một người ít nói, nhưng nếu nói đánh thì ông ta đánh luôn.

Bước sang bên một bước, đột nhiên sàn nhà phát ra một tiếng động lớn, thậm chí Nam Phương Minh Nguyệt còn cảm nhận được mặt đất đang chấn động.

Hai người đứng cách nhau tâm mười bước, thỉ Lý Cương dẫm chân lại, sau đó ông ta näm bàn tay phải thành một nắm đấm.

“Âm! Bịch!”

Những bước đi tiếp theo của ông ta và quả đám trên tay ông ta giống như một vật lặng ma sát với gió lớn tạo thành những tiếng động như huýt sáo.

Đúng là Lý Cương đã luyện võ rất chăm chỉ, ông ta đã luyện đến một cảnh giới nhất định.

Đôi bàn tay to hơn người bình thường kia lại có một sức mạnh cực kì khủng khiếp.

“Cao Phong, anh chánh sang bên đi!”

Trong nháy mắt Nam Phương Minh Nguyệt đứng dậy, cô ta không khống chế được kêu một tiếng.

Cô ta từng tận mắt nhìn thấy, một cú đấm này của Lý Cương có thể làm một thanh thép dài năm centimet hõm lại thành một cái hố.

Kể cả cao Phong có mạnh như thế nào thì cơ thể của anh có thể cứng bằng một tấm thép? Nhưng mà Cao Phong giống như người lãng tai không nghe thấy lời nói của cô ta, anh vân chấp hai tay ở sau lăng, ánh mắt anh híp lại.

“Để tôi cho cậu biết, kế nào mới là người có động tác võ thuật đẹp mắt!”