Rể Quý Rể Hiền

Chương 1256




Chương 1256

“Trong gia quy của nhà họ Cao ở Đà Nẵng của chúng ta có viết rõ, người nhà họ Cao khi đi ra ngoài làm việc phải lấy khiêm tốn làm chủ, không thể tùy tiện tham gia vào các cuộc tranh chấp bên ngoài.”

“Mà bây giờ Cao Bằng bị người ta ám sát, nhất định là đã gây thù hẳn gì với nhà kia rồi, điều này đã vi phạm vào gia quy của nhà họ Cao chúng ta.”

Ông Bốn đúng mực nói.

Khi ông Bốn nói những lời này đã thành công chặn miệng mấy người ở đây lại.

Cao Anh Hạo khẽ cau mày, sau đó nói: “Ông Bốn, chuyện ở thành phố Hà Nội vẫn luôn do tôi xử lý, ông không nên hỏi nhiều.”

“Có rất nhiều chuyện không đơn giản như những gì ông tưởng tượng đâu, tôi sẽ xử lý tốt.”

Cao Anh Hạo nhàn nhạt nói.

Ông Bốn còn định nói cái gì đó nhưng người ngồi ở vị trí người lớn tuổi nhất vẫy tay ý bảo ông Bốn ngồi xuống.

“Những người khác cũng không phải nói gi nữa, Anh Hạo sẽ xử lý tốt mọi chuyện, hôm nay tổ chức hội nghị gặp mặt này là vì một chuyện.”

“Đó chính là, tôi đề nghị chọn Cao Anh Hạo làm người thừa kế dòng tộc nhà họ Cao, là người đầu tiên bước vào trong danh sách ứng cử.”

Người lớn tuổi nhất bình tĩnh nói.

“Không được! Bây giờ vẫn chưa có tin tức gì của cậu chủ Phong, vì vậy không thể tùy ý sửa đổi ứng cử viên người thừa kế được.”

“Cậu chủ Phong thuộc dòng chính, chỉ có dòng chính mới có thể thẳng đường lên làm người thừa kế chức vị người đứng đầu dòng tộc được.”

Ông Hai nhàn nhạt nói.

Ông Hai và ông Bốn chính là hai người duy nhất trong nhóm người lớn tuổi còn trung thành nhất, nguyện ý ủng hộ Cao Phong.

“Ông Hai, đã mấy tháng rồi vẫn chưa có tin tức của cậu chủ Phong, ông vẫn chưa chịu tiếp nhận thực tế này sao?”

Ông Ba cũng lạnh lùng nói.

“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

“Trước khi xác định được sống chết của cậu chủ Phong thì tôi vĩnh viễn vân sẽ không ủng hộ việc thay đối ứng cử viên người thừa kế chức vị đứng đầu dòng tộc.”

Ông Hai nói với giọng điệu vô cùng kiên định.

“Tôi đồng ý!”

Ông Bốn lập tức tiếp lời.

Về phần ông Năm và ông Sáu, bọn họ vẫn không nói gì.

Nhóm người lớn tuổi có tất cả sáu người, ông Đại và ông Ba ủng hộ cho Cao Anh Hạo, ông Hai và ông Bốn ủng hộ Cao Phong.

Còn hai người lớn tuổi còn lại vẫn giữ thái độ trung lập suốt mấy tháng này, không giúp đỡ bên nào cả.

Cho dù lá gan của Cao Anh Hạo có lớn hơn nữa thì bây giờ anh ta cũng không dám ra tay tấn công thành viên của nhóm người lớn tuổi, cho nên anh ta cũng cuống cuông lắm rồi những vẫn có bất kỷ biện pháp gì.

Nếu đến một lúc nào đó anh ta có cơ hội đối phó với những người lớn tuổi này thì chắc chắn anh ta sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội này.

“Nói nhiều thêm nữa cũng vô ích thôi, bỏ phiết đi!”

Ông Đại khẽ cau mày nói: “Tôi hy vọng mỗi người các người đều có thể nhìn nhận rõ được tình cảnh bây giờ.”

“Bẫy rồng không thể không có con đầu đàn cho dù là một ngày, còn chưa kể dòng tộc nhà họ Cao chúng ta vô cùng lớn cho nên dù sao đi chăng nữa chúng ta nhất định phải có một người đảm nhiệm và gánh vác vai trò người đứng đầu.”

“Chỉ dựa vào sự chống đỡ của nhóm người lớn tuổi chúng tôi thì không được lòng mọi người cho lắm, dù sao thì chúng tôi cũng không phải dòng máu của dòng tộc nhà họ Cao.”

Sau khi ông Đại nói những người này thì ông ta cũng là người đầu tiên giơ tay lên nói tiếp: “Tôi ủng hộ cậu chủ Anh Hạo trở thành người thừa kế chức vị người đứng đầu dòng tộc”

“Tôi đồng ý!”

Ông Ba cũng giơ tay lên.

Tiếp theo, trong phòng họp lại rơi vào một mảng yên tĩnh một lần nữa.

Những nhánh bên của dòng tộc nhà họ Cao bao gồm cả cha con Cao Bằng nên đương nhiên bọn họ không có tư cách bỏ phiếu.

Nếu không chắc chắn bọn họ sẽ bỏ phiếu cho Cao Bằng.