Rể Quý Rể Hiền

Chương 1243




Chương 1243

Đi phía sau người bác sĩ còn có một người là thực tập sinh.

“Cậu Bằng hiện tại đã điều trị xong vết sưng tấy, và bây giờ thì cần tiến hành tiêm tĩnh mạch để giảm viêm cho vùng bị thương.”

Bác sĩ đi đến cửa phòng bệnh, kéo khẩu trang xuống một chút, giọng nói có chút thận trọng nói.

Và với kiểu biểu hiện này, trong mắt những vệ sĩ này mới là bình thường nhất.

Ở thành phố này, ai mà không sợ Cao Bằng? “Được rồi! Vào đi.”

Cố Minh Tuấn vẫy vẫy tay với bác sĩ rồi đi theo phía sau.

Người bác sĩ gật đầu rồi đeo khẩu trang lại, cùng thực tập sinh đi vào phòng bệnh.

Sau khi đi vào, bác sĩ nhìn xung quanh phòng rồi cuối cùng nhìn về phía giường bệnh.

Chỉ thấy Cao Bằng dường như đang ngủ, trên người đắp chăn, trực tiếp che đi mặt, chỉ để lộ trán và nửa khuôn mặt.

“Cậu Bằng đã nghỉ ngơi rồi.

Nếu bây giờ không thể tiêm thì lát nữa có được không?”

Cố Minh Tuấn nhẹ giọng nói ở đằng sau lưng bác sĩ.

“Không thành vấn đề, để tôi xem qua tình hình của cậu Bằng một chút rồi đi.”

Người bác sĩ này thật ra đang sợ đến run rẩy, nhưng lúc này giọng nói lại cực kỳ bình Tĩnh.

Sau đó, người bác sĩ này bước lên trước.

“Chờ một chút, anh định làm gì vậy?”

Cố Minh Tuấn nhận ra có điều gì đó không ổn, đột nhiên quát lên một tiếng.

“Soạt!”

Người bác sĩ kia lấy trong chiếc áo choàng trắng của mình ra một con dao găm sáng chói.

Động tác nhanh như chớp, căn bản là để Cố Minh Tuấn không kịp có thời gian phản ứng.

“Cậu Bằng!”

Người bác sĩ bỗng hét lên một tiếng, ném con dao găm đang cầm trên tay vê phía chiếc chăn bông, dữ dội ghìm xuống! Một nhát dao này đã đâm thẳng vào giữa tim Bên trong chiếc chăn kia là một hình nộm, chắc hẳn bệnh viện hay sử dụng loại này.

Trên thân thể hình nộm lúc này đã bị đâm hỏng thành những lỗ thủng.

Người bên trong này, căn bản cũng không phải là Cao Bằng.

Lúc này, trong lòng hai người bỗng trào dâng một cảm giác cực kì tuyệt vọng.

Bọn họ không sợ chết.

Nhưng thứ bọn họ sợ hơn cả là không hoàn thành nhiệm vụ mà Cao Phong đã bàn giao, thà rằng chết đi còn tốt hơn.

Chưa thành công mà đã chết, làm sao bọn họ có thể can tâm? Nhưng bây giờ, thậm chí bọn họ còn không biết Cao Bằng đang ở nơi nào thì bọn họ có thể làm được gì? “Ào ào ào!”

Trong nháy mắt mấy chục vệ sĩ ở ngoài sân đã cất bước Ngay sau đó, thực tập sinh này trở nên sững sờ, lòng bàn tay run rẩy không ngớt.

Tiếp đó, thực tập sinh lập tức giống như nổi điên, bất thình lình rút con dao găm trên tay đâm điên cuồng về phía tấm chăn kia.

“Ầm! ầm! ầm”