Rể Quý Rể Hiền

Chương 1241




Chương 1241

Thời gian cứ thế trôi qua.

Năm phút trôi qua và thằng nhóc cứng đầu đó vẫn chưa quay trở lại.

Bốn người thanh niên quay đầu lại, nhìn về phía trong của công viên.

“Này!”

Thanh niên phụ trách lái xe hít sâu một hơi, sau đó xoa mũi rồi lái xe rời đi.

Ở bên trong công viên, thêm một giây thì nguy hiểm sẽ cảng tăng lên.

Thằng nhóc cứng đầu kia đã không quay lại, nhưng họ đã cứu được Kim Tuyết Ngọc và bắt buộc phải rời khỏi đây.

Ở ghế sau của xe, một thanh niên đang run rẩy, anh ta đang cố gắng hết sức kìm nén cảm xúc trong lòng.

“Thằng nhóc đó…

cả hai chúng tôi đều là trẻ mồ côi…”

“Trước khi được anh Minh mang về nhà họ Cao, hai chúng tôi vẫn luôn nương tựa vào nhau mà sống…

Người thanh niên kia cắn chặt răng, nghẹn ngào nói.

Sau đó không một ai lên tiếng nữa, không khí ở trong xe bắt đầu trùng xuống, trở nên nghiêm túc.

Kim Tuyết Ngọc cũng cảm nhận được bầu không khí này, nhưng cô ta thì không thể giúp gì được cả.

Chiếc xe phóng nhanh về phía trước, vượt qua vô số đèn đỏ trên đường.

“Cô Kim, bây giờ chúng tôi đưa cô đến núi Bông Thiên gặp Kim Tuyết Mai, sau đó hai người hãy cùng nhau rời khỏi thành phố Hà Nội, cô nghĩ thế nào?”

Thanh niên phụ trách lái xe hỏi Cô ta.

“Các anh…

là người của anh ấy? Anh ấy còn sống có đúng không?”

Kim Tuyết Ngọc do dự một chút, cuối cùng với giọng nói run rẩy, cô ta cố gắng hỏi lại một câu.

“Cậu Phong là một người tốt, tất nhiên là đang sống khỏe mạnh rồi.”

Người thanh niên kia không chút do dự mà trả lời Cô ta.

“Được rồi! Tôi đi cùng các anh!”

Kim Tuyết Ngọc kiên quyết đáp lại, cho dù lần này cô ta bị những người này lừa, cô ta cùng nguyện y bị lừa.

Quá trình giải cứu Kim Tuyết Ngọc có vẻ diễn ra khá suôn sẻ khiến một số người cảm thấy dễ chịu đi phần nào.

Chiếc xe đi nhanh như bay trên đường, khoảng cách đến núi Bồng Thiên càng ngày càng gân.

“Hỏng rồi!”

Đột nhiên người thanh niên lái xe nhìn về phía trước, anh ta liếc mắt rồi trâm giọng nói một câu.

Sau đó anh ta bẻ lái quay xe lại, đi vào đường phụ và tiếp tục lái xe với tốc độ cao.

“Đã có chuyện gì xảy ra vậy?”

Phía sau có người hỏi.2087663_2_25,60

“Anh Minh và mọi người, cũng đã hành động rồi.”

Người thanh niên lái xe không giải thích gì thêm, chỉ trầm giọng nói một câu.

“Sẽ mất một khoảng thời gian để chuẩn bị cho việc khảo sát địa hình, nhưng bây giờ cũng có thể hành động được rồi.”

“Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy?”

Ở phía sau, người thanh niên kia lại thảc mắc, không nhịn được mà hỏi lại.Người thanh niên lái xe khẽ ngẩng đầu, trong hốc mắt sớm đã ngấn nước mắt.

“Không có chuyện gì đâu, chúng ta cần phải đưa cô Kim quay trở lại núi Bồng Thiên càng nhanh càng tốt! Không đi…”

Người thanh niên nói đến đây thì nhanh chóng nhấn ga tăng tốc độ.

Trên đường đến núi Bồng Thiên, người thanh niên lái xe vẫn luôn thỉnh thoảng nhìn xung quanh để quan sát cảnh vật xem có điều gì bất thường không.

Càng nhìn, trong lòng càng cảm thấy buôn.

Có một số chuyện cũng không cần thiết phải nói ra, nói ra chỉ khiến gây ra những khủng hoảng không đáng có.

Tiếp theo, người thanh niên lái xe chỉ đi trên những con đường nhỏ, ít khi đi trên những con đường lớn.

Cuối cùng, khi đường mòn đã hết, anh ta bắt buộc phải điều khiến xe phóng ra đường chính.

Cho đến lúc này, ba thanh niên ngồi phía sau đã xác nhận những suy đoán của mình.