Rể Quý Rể Hiền

Chương 1237




Chương 1237

Cũng biết trước giờ mình đang sắp xếp một con bài chưa lật nên Cao Phong cũng không phải lo lắng lắm.

Giờ phút này, trong lòng Cao Phong bỗng nhiên trở nên tự hào.

Anh không phải người có sức mạnh đáng sợ trong cái thế giới thần thoại này, nhưng anh lại có những người luôn trung thành với mình ở bên.

Những người này mà cùng kết hợp, làm sao mà phải lo lắng nhiêu? Còn Cao Bằng, chỉ là một người hầu mà thôi.

Nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng mới chính là mục tiêu thực sự của Cao Phong.

Và đêm nay, Cao Phong sẽ chuẩn bị chém đầu tên người hâu Cao Bằng này.

Vào lúc này.

Trong một khu rừng nhỏ ở ngoại ô thành phố Hà Nội.

Trong rừng cây, cứ vào những khung giờ cố định sẽ vang lên tiếng kêu của một loài chim.

Nghe rất là chân thực, cho dù là ai cũng không nghe ra tiếng kêu đó bất thường ở chỗ nào.

Dưới bóng đêm đen kịt, thỉnh thoảng có bóng người đen vụt qua và đi vào trong khu rừng.

Không lâu sau, Cao Quang Minh và những người khác đã tập hợp lại, đếm đi đếm lại không dưới hai mươi người.

Bọn họ rời khỏi thị trấn Biển Đông ngay sau đó, họ chia nhau ra và hẹn gặp nhau ở nơi này.

Còn về phần bọn họ lui tới nơi này có thu hút sự chú ý của người khác hay không, Cao Quang Minh sẽ không hỏi gì nhiều.

Bởi vì đối với bọn họ mà nói, những người đứng ở đây đều đã được đào tạo bài bản bởi nhà họ Cao, những chuyện này là lẽ thường tình.

Cao Quang Minh không nói lời nào, câm con dao găm đào một cái hố ở trên mặt đất.

“Hừi”

Sau đó, Cao Quang Minh lấy ra một cái túi nhựa khác.

“Điện thoại di động, thẻ căn cước công dân! Chỉ cần để lại vũ khí và tiên đi xe, còn lại mọi thứ đều ném vào đây”

Cao Quang Minh trâm giọng nói.

Không một chút do dự, mọi người nhanh chóng lấy đồ của mình ra cho vào túi nhựa.

Bất luận là thứ gì có thể tiết lộ nơi ở, cũng như hồ sơ ghi lại cuộc gọi của Cao Quang Minh và Cao Phong, tất cả đều phải được chôn giấu.

Mọi người thu dọn đồ đạc của mình nhẹ nhàng, chỉ để lại một con dao găm, tất cả chuẩn bị chạy tới thành phố Hà Nội.

Sau khi cho tất cả mọi thứ vào túi nhựa, Cao Quang Minh vùi đồ vào đất và phủ lên lớp đất mới một lớp cỏ dại để che đi dấu vết.

“Bây giờ tôi sẽ nói về việc triển khai chiến đấu.”

Cao Quang Minh vừa nói vừa lấy ra một tấm bản đồ.

“Hiện tại Cao Bằng đang ở bệnh viện Hoàng Mai, còn Kim Tuyết Ngọc thì đang ở công viên Bảo Phong”

“Cao Bằng là một người khá nhát gan, sợ chết, cho nên nếu bây giờ anh ta gặp chuyện không may, nhất định sẽ dân theo rất nhiều người để bảo vệ anh ta khỏi nguy hiểm.”

Nói đến đây, Cao Quang Minh ngừng một chút.

Nói một cách chính xác thì vào thời điểm này, thực sự không thích hợp để tiến hành việc ám sát.

Lúc này, Cao Bằng đang bị thương, chắc chắn sẽ bảo vệ anh ta chặt chế hơn bình thường.

Bọn họ thật sự rất khó để đạt được mục đích.

Nhưng lúc này, cũng không còn sự lựa chọn nào khác.

Ở thành phố Hà Nội, cứ mỗi phút chờ thì lại có thêm nguy hiểm.

Bọn họ chỉ có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi nghĩ cách mau chóng thoát khỏi nơi này.

“Nói tóm lại, hiện tại an ninh ở công viên Bảo Phong tương đối yếu.”

“Cho nên chúng ta chỉ cần năm người đột nhập vào công viên Bảo Phong, giải cứu Kim Tuyết Ngọc, sau đó đi tới khu dân cư cao cấp Bồng Thiên tiếp cận Kim Tuyết Mai, nghĩ cách để rời khỏi thành phố Hà Nội này.”

Nghe đến đây, mọi người ai nấy trong lòng cũng cảm thấy nặng nề.

Loại chuyện như này, có khả năng gần như bằng không! Bọn họ đến chính mình cũng không biết được, có thế sống sót mà thoát khỏi thành phố Hà Nội hay không? Và làm thế nào họ có thể mang theo cả hai người rời khỏi thành phố?”

“Tôi biết chuyện đó rất khó, và tôi biết làm như vậy cũng không thích hợp cho lắm.”

“Cho nên chúng ta còn có con đường thứ hai, nếu như mọi chuyện xảy ra ngoài ý muốn, chúng ta phải sống chết bảo vệ, đưa được Kim Tuyết Ngọc lên núi Bồng Thiên.