Rể Quý Rể Hiền

Chương 1232




Chương 1232

Hai chị em của Kim Tuyết Mai chưa xua tan được nguy hiểm, đám người của Cao Quang Minh không biết sống chết, vậy thì anh làm sao mà nuốt trôi cho được đây? Trong lúc đám người của Cao Phong ở bên này đang lo lắng chờ đợi, thị trấn Biến Đông cũng cực kỳ không bình tĩnh.

Rất nhiều thế lực, rất nhiều nơi đều đang thảo luận về chuyện của Cao Vũ.Chuyện xảy ra trong những nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô thành phố, cho dù có kín đáo đến đâu cũng khó thoát khỏi sự chú ý của các thế lực hàng đầu.

Dù sao, nhiều người tụ tập cùng nhau như vậy, mục tiêu thật sự quá lớn.

Khi biết được tất cả những người này đều do Cao Vũ triệu tập, thị trấn Biển Đông không ngừng chấn động một lần nữa.

Thị trấn Biển Đông chưa từng náo nhiệt như vậy.

Tối hôm nay, đầu tiên Cao Vũ đập vỡ tòa nhà trụ sở chính của xí nghiệp Lương Hoàn.

Sau đó ép chủ tịch Dương Nhân của xí nghiệp Lương Hoàn phải quỳ xuống để cầu xin tha thứ.

Lúc này anh mới biểu hiện ra lực lượng mạnh mẽ như vậy.

Ba chuyện này đều do một mình Cao Vũ gây ra, khiến cho mọi người không khỏi kinh ngạc.

Trong một đêm, tên của Cao Vũ đã vang vọng toàn bộ thị trấn Biển Đông.

Lúc này thỉ trấn Biển Đông đã bị cái tên Cao Vũ này khuấy động sống gió cuồn cuộn, không thể bình tĩnh được.

Tại nhà của Nam Phương Minh Nguyệt.

Vào ban đêm, bên trong phòng khách vẫn sáng đèn.

“Tốt nhất con nên nói cho cha biết làm sao con quen biết với Cao Vũ, con phải nói cho cha biết tất cả mọi thứ về cậu †a không sót một chữ nào.”

Vẻ mặt của Nam Phương An Khang vô cùng nghiêm túc, ông ta trợn to hai mắt và nhìn về phía Nam Phương Minh Nguyệt.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Nam Phương An Khang, Nam Phương Minh Nguyệt cũng bỏ đi những trò đùa, cho tới bây giờ cô ta chưa từng thấy Nam Phương An Khang đứng trước mặt của cô ta một cách nghiêm túc như vậy.

Nam Phương Minh Nguyệt liên tục tát vào mồm, kể hết mọi chuyện từ ngày đầu tiên mà cô ta và Cao Phong kết bạn với nhau, cho đến hôm diễn ra ngày hội giám định và triển lãm đồ cổ, tất cả đều nói qua một lần.

Thậm chí bao gồm cả chuyện đua xe và đánh bi-da, cô ta cũng nói qua một lân.

“Cha!”

Sau khi Nam Phương Minh Nguyệt nói xong, Nam Phương Minh Nguyệt chợt vỗ bắp đùi, trên mặt của cô ta lộ ra vẻ hối hận.

“Hỏng rồi! Hỏng hết rồi!”

“Chúng ta hẳn là nên ra tay, sớm đã nên ra tay!”

“Nhưng bây giờ, Cao Vũ đã không cần chúng ta ra tay giúp đỡ nữa rồi.”

Nam Phương An Khang không ngừng thở dài, thật là một cơ hội tuyệt vời, nhưng vì sự nghi ngờ và thận trọng của ông ta, mà ông ta phải trơ mắt mà nhìn nó mất đi.

“Cha, dòng họ Nam Phương của chúng ta cũng không kém mà, không có quan hệ thân thiết với Cao Vũ thì không thể sống sao?”

Nam Phương Minh Nguyệt nghe ông ta nói như thế, trái lại có chút không thèm để ý.

“Con không hiểu gì cả! Thực tế của xã hội bây giờ ở đâu? Thực tế mỗi người đều chỉ coi trọng kết quả, mà bọn họ không cần quan tâm đến tiềm năng.”

“Nhưng trên thực tế, chỉ những người thực sự có tâm nhìn lâu dài mới có thể đặt tiềm năng lên vị trí hàng đầu.”

“Nói về Cao Vũ của hiện tại, xét về thân phận, cậu ta có thể kém hơn một chủ tịch của một xí nghiệp địa phương.”

“Thế nhưng, khả năng tiềm tàng của cậu ta lớn mạnh đến mức nào chứ? Cậu ta nắm trong tay thế lực ngầm ở khu vực phía Nam của thủ đô, đi theo sau cậu ta là Vũ Hoàng Lê và mười mấy lãnh đạo của các công ty khác.”

“Nếu nói tới thế lực của cậu ta, ngoại trừ thế lực đứng đầu ở khu vực phía Nam của thủ đô, thì có bao nhiêu người có thể chống lại cậu ta chứ?”

Nghe được vấn đề này của Nam Phương An Khang, Nam Phương Minh Nguyệt cũng á khẩu không trả lời được, cô ta cũng nói không nên lời những điều mà mình muốn nói.

“Cha rốt cuộc cũng hiểu được, trước nay Cao Vũ vẫn không có tiếng tăm gì và hết sức khiêm tốn, thì ra cậu ta chỉ đang tích trữ thế lực!”

“Dòng họ Nam Phương của chúng ta cho rằng khu vực phía Nam của thủ đô đã bị chúng ta nắm chắc trong tay, nhưng mà Cao Vũ phát triển thể lực khi nào mà chúng ta lại không hề hay biết”

“Có thế lặng lẽ lôi kéo được một thế lực như vậy dưới tầm mắt của dòng họ Nam Phương, đây là một người vô cùng tài giỏi như thế nào chứ?”