Rể Quý Rể Hiền

Chương 1125




Chương 1125

Không ai nghĩ đến, đột nhiên Cao Phong lại lựa chọn ra tay mà không do dự chút nào.

Động tác kia nhanh như chớp, khiến Đổng Thái Minh không thể ngăn cản nổi.

Trước mắt bao nhiêu người, khuyu tay của Cao Phong dùng tốc độ ánh sáng hung hăng nện xuống lưng Dương Tuấn Minh không lưu tình chút nào.

“Bụp!”

Trong nháy mắt khi cùi chó đánh trúng lưng của Dương Tuấn Minh, một tiếng động nặng nề vang vọng khắp phòng tiệc.

“AI”

Dương Tuấn Minh đột nhiên bị đánh vào lưng, anh ta trợn trừng mắt lên, cơ thể bị đánh mạnh không giữ được thăng bằng ngã sấp xuống đất.

Sau đó, đột nhiên Cao Phong lại co chân phải lên, đầu gối hung hăng nện xuống người Dương Tuấn Minh một cái nữa.

“Bụp!”Một tiếng động lại lần nữa vang lên, đầu gối Cao Phong lần này hung hăng nện vào bụng dưới của gtt.

_» Dương Tuấn Minh ôm bụng theo bản năng, cả người co lại như con tôm.

Hai mắt anh ta trợn trừng ra, tròng mắt giống như sắp rơi ra ngoài vậy.

Hai lần bị đánh mạnh như vậy, đau đớn này không cần nói cũng biết.

Lúc này Dương Tuấn Minh bị đánh đau đến mức, ngay cả hét to cũng không thể hét được.

“Hừ!”

Khuôn mặt Cao Phong không chút biểu cảm nào, ánh mắt anh lạnh lùng như băng, sau đó đột nhiên anh giơ tay ra nắm lấy tóc Dương Tuấn Minh.

Mái tóc dài bồng bềnh được tạo kiểu kỹ càng kia, bị Cao Phong tóm lấy kéo lên, khiến da đầu Dương Tuấn Minh đau đớn.

“Mày…”

Dương Tuấn Minh bị kéo tóc không thể không ngóc đầu dậy, anh ta mở miệng đang muốn chửi bậy.

Nhưng mà còn chưa kịp chửi câu nào, anh ta đã trông thấy một bàn tay hung hăng đánh mạnh vào mặt anh ta.

“Bốp!”

Một tiếng tát tai trong trẻo vang lên.

Bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy được, trên mặt Dương Tuấn Minh từ từ xuất hiện một dấu tay.

Tất cả mọi người có mặt trong buổi tiệc đều im lặng.

Dương Tuấn Minh..

Bị đánh sao? “Mày dám động đến người của tao?”

Cao Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dương Tuấn Minh, sau đó lại vung tay lên tát thêm một cái nữa.

Đã đánh, phải đánh cho thoải mái! Dù sao thù này chắc chắn đã kết, đánh thêm một cái tát là lãi một cái.

Lúc này Đổng Thái Minh, Vũ Hoàng Lê và những người ở trong phòng tiệc tất cả đều choáng vàng.

Cậu chủ Dương Tuấn Minh của Xí nghiệp Dương Hoành, vậy mà bị người ta đánh ở giữa đám đông như thế này sao? Còn dùng cách tát tai giống như đang nhục mạ đánh anh ta như vậy? Cái gã Cao Vũ này, lá gan không nhỏ.

Đâu chỉ là lá gan không nhỏ, mà còn là kẻ ăn gan hùm mật báo.

Lúc này ngay cả Đổng Thái Minh cũng phải thở dài một tiếng, xong đời rồi! Xí nghiệp Dương Hoành chỉ có một cậu chủ là Dương Tuấn Minh này, hôm nay anh ta lại bị đánh ở đây, chắc chắn bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha cho Cao Phong.

“Ông muốn giết mày! Lên cho tao! Lên hết cho tao!”

Bị Cao Phong nắm lấy tóc đánh vào hai bên mặt, hiện giờ khuôn mặt Dương Tuấn Minh đã sưng đỏ lên đầy dấu tay, anh ta vô cùng giận dữ hét to một tiếng.

Mãi cho đến lúc này mấy người vệ sĩ anh ta mang theo mới giật mình tỉnh táo lại.

Bọn họ đi theo Dương Tuấn Minh lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên trông thấy Dương Tuấn Minh bị đánh, cho nên trước đó cả đám đều có chút sững sờ.

“Thả cậu chủ Minh ra!” . Truyện Hệ Thống “Thằng nhóc, mau buông tay!”

Vài gã vệ sĩ lập tức chạy đến chỉ tay vào Cao Phong quát to.

Nhưng mà đổi với tất cả những chuyện này, Cao Phong làm như mắt điếc tai ngơ, anh vẫn tiếp tục vung tay lên tát thẳng vào mặt Dương Tuấn Minh.

“Tao hỏi mày, mày còn dám động vào người của tao nữa không?”

Giọng Cao Phong lạnh lùng vô tình, khiến trong lòng Dương Tuấn Minh dâng lên sự sợ hãi.