Rể Quý Rể Hiền

Chương 1119




Chương 1119

Vũ Hoàng Lê hít sâu mấy hơi, vẫn là ép xuống cảm xúc trong lòng, nói bằng giọng điệu bình thản.

“Ha ha hai Tôi biết Chủ tịch Lê là người thông minh, biết việc nên làm thế nào mà.”

Phạm Văn Bân cười ha ha, ánh mắt thâm sâu nhìn Vũ Hoàng Lê, quay người muốn rời đi.

Còn về Cao Phong bên cạnh Vũ Hoàng Lê, ông ta chẳng thèm có ý định nhìn thêm một lần.

“Tên ngu ngốc kia, ông đứng im ở đó cho tôi.”

Chính vào lúc này, một giọng nói vô cùng không êm tai truyền đến.

Không đợi mọi người kịp phản ứng lại, giọng nói đó lại lần nữa vang lên: “Chính là tên ngu ngốc đầu hói đó.

Nói ông đấy”

Phạm Văn Bân nghe thấy vậy thì cơ thể liền dừng lại, đưa tay xoa xoa cái đầu hói của mình, có chút ngơ ngác quay người lại.

Vừa quay người lại, một bóng người đột ngột xông đến ngay trước mặt, một nắm đấm lao thẳng vào mực Phạm Văn Bân.

Một đấm này khiến cho Phạm Văn Bân lảo đảo lùi vê sau mấy bước, trong lòng nổi lên một ngọn lửa không tên, mở miệng liên muốn mắng người.

“Con mẹ nó, ông giả vờ yếu ớt cái gì?”

Không đợi Phạm Văn Bân lên tiếng, người đến đã cất giọng khinh bỉ hét lên.

Hai vệ sĩ phía sau Phạm Văn Bân không nói tiếng nào, lập tức tiến về phía trước.

“Đợi đã.”

Đột nhiên, Phạm Văn Bân kéo hai người vệ sĩ phía sau lại, nơm nớp lo sợ nhìn người đang đến.

“Chuyện này, chuyện này…

Cậu Minh.”

Phạm Văn Bân không dám nói hai lời, lập tức cúi đầu, cung kính chào hỏi.

“Hóa ra là cậu Minh! Cậu Minh cũng đến đây ạ.”

“Chào cậu Minh.”

Lập tức, năm sáu người đó cũng đều lên tiếng chào hỏi.

Người đến chính là cậu cả của Tập đoàn Đổng Thái, Đổng Thái Minh.

Tuy nói thực lực của Tập đoàn Đổng Thái ở Thị trấn Biển Đông không thể tính vào hàng đứng đầu.

Nhưng nói thế nào thì người ta cũng là có dòng họ Nam Phương chống lưng, có quan hệ thân thích với dòng họ Nam Phương.

Thân phận của Đổng Thái Minh này đương nhiên cũng là cảng cao hơn bình thường.

Lúc này, Đổng Thái Minh dẫn theo mấy người vệ sĩ phía sau, dùng ánh mắt bất cần nhìn mấy người đó.

“Mắt chó của các ông mù rồi mà còn có thể nhận ra tôi? Vậy mà các ông không nhận ra anh ta?”

Đổng Thái Minh lạnh giọng nói, ngón tay đưa ra chỉ về hướng hai người Vũ Hoàng Lê.

Đám người Phạm Văn Bân đều ngẩn người.

Vũ Hoàng Lê cũng ngây người ra.

Cậu cả của Tập đoàn Đổng Thái thì chắc chắn là ông từng nghe nói đến.

Nhưng Vũ Hoàng Lê tuyệt đối không có bất kỳ qua lại nào với Đổng Thái Minh.

Sao hiện giờ Đổng Thái Minh lại muốn nói giúp bọn họ?

Vũ Hoàng Lê vô cùng chắc chắn, ông ta không quen Đổng Thái Minh.

Cũng chưa từng có quan hệ hợp tác với Tập đoàn Đổng Thái bất kỳ vấn đề gì.

Ông ta càng không nghĩ tới chuyện, Cao Phong sẽ quen với cậu ấm nhà giàu như Đổng Thái Minh.

Cho nên, ông ta càng nghĩ càng có chút mơ hồ.

“Cậu chủ Đổng, ý của cậu là, ông ta có quen biết cậu?”

Phạm Văn Bân nhìn Vũ Hoàng Lê một cái, ông ta không chắc chắn lắm.

“Nói nhảm! Ông ta là đại ca của tôi!”

Đổng Thái Minh trừng mắt với Phạm Văn Bân, sau đó tuyên bố một câu.

“Cái gì?”

Một câu này, Đổng Thái Minh nói không hề nhỏ.

Cho nên rất nhiều người trong phòng tiệc đều tò mò nhìn về phía bên này.

Với thân phận như Đổng Thái Minh, người có thể được anh ta gọi là đại ca, phải là người có thân phận thế nào? Phạm Văn Bân cũng trợn trừng mắt, miệng cũng từ từ há hốc ra.