Rể Quý Rể Hiền

Chương 1007




Chương 1007

Kiều Thu Vân cảm thấy bà ta rất có lý, thở hổn hển nói. “Xét về quan hệ, anh rể của con là anh của Cao Bằng Anh ta phải gọi chị con là chị dâu!” “Mẹ làm như vậy là muốn biến chị gái con thành loại người gì hả?” Kim Vũ Kiên đập mạnh vào bàn và đứng dây.

Kiều Thu Vận im lặng sau khi nghe những lời đó, và sau một lúc nói: “Mẹ làm điều này vì lợi ích của chị gái con.” “Cho dù trước kia Cao Phong tốt như thế nào, hiện tại cậu ta đã mất đi quyền lực, nhà chúng ta muốn vinh hoa phú quý thì nhất định phải bám lấy cậu Bằng “Các con đừng bảo mẹ là kẻ nịnh hót, mẹ chỉ nhìn xa trông rộng hơn các con, và sống thực tế hơn các con mà thôi.”

“Kim Ngọc Dung nói đúng. Mọi mảnh đất mà chúng ta đứng dưới chân giờ đây đã thuộc về cậu Băng “Nếu cậu ấy thật sự muốn đuổi chúng ta đi, thì chúng ta sẽ không có chỗ ở trong thành phố Hà Nội này.” Kiều Thu Vân khẽ cau mày, có chút sốt ruột nói.

“Khu dân cư cao cấp Bồng Thiên cũng là chỗ của anh ta sao?” Kim Tuyết Mai chậm rãi ngẩng đầu, bình tĩnh hỏi.

Nghe thấy lời nói của Kim Tuyết Mai, Kiều Thu Vân sửng sốt một chút, không trả lời ngay. Kim Ngọc Hải im lặng một chút và nói: “Không phải, khu đó là của Tập đoàn Hà Đô! Tập đoàn Hà Đô không phải là một tập đoàn nhỏ. “Mặc dù nhà họ Cao ở Thành phố Đà Nẵng không sợ Tập đoàn Hà Đô, nhưng Cao Bằng không thể đại diện cho toàn bộ nhà họ Cao. Bản thân cậu ta cũng sợ khi phải chống lại Tập đoàn Hà Đô.

Kim Tuyết Mai gật đầu và nói: “Vậy thì hôm nay con sẽ chuyển đến khu dân cư cao cấp Bồng Thiên. “Con! Con định khiến mẹ tức chết sao?”

Kiều Thu Vận cũng đập tay lên bàn, chỉ vào mặt Kim Tuyết Mai và chửi rủa. “Có phải nếu con chết, mẹ sẽ không ép buộc con nữa?” Mặt Kim Tuyết Mai không chút thay đổi, liếc nhìn Kiều Thu Vân.

Nhìn thấy ánh mắt của Kim Tuyết Mai, trái tim của Kiều Thu Vân co rút lại, không thể nói nên lời.

Kim Tuyết Mai không nói gì tiếp nữa, cô lập tức đứng dậy vào phòng thu dọn đồ đạc. “Con ở cùng với chị gái con.” Kim Vũ Kiên đi theo không do dự. “Các con!”

Kiều Thu Vận tức giận hét lên, bà ta định bước tới, nhưng đã bị Kim Ngọc Hải kéo lại. “Bà định làm gì? Bây giờ hai đứa nó sẽ không nghe những gì bà nói đầu” Kim Ngọc Hải nói. “Hừ! Không nghe lời, nếu không nghe lời, tôi sẽ dùng thứ đó để uy hiếp con bé, không nghe cũng phải nghe!” Kiều Thu Vân hừ lạnh.

Hiện tại bà ta đã chọc đúng vào mạch máu nóng của Kim Tuyết Mai.

Sự an toàn của Cao Phong là điểm yếu của Kim Tuyết Mai. “Tôi xin bà, bà đừng làm nữa được không?” “Bà à, bà có thể đợi vài ngày cho con gái bình tĩnh trở lại được không?” Kim Ngọc Hải thở dài cầu xin.

Kiều Thu Vân cau mày, liếc nhìn Kim Ngọc Hải, sau đó bà ta xoay người đi về phía phòng ngủ. “Đợi vài ngày thì đợi vài ngày, nhưng tôi nói trước, nhất định tôi phải nói chuyện này ra Kiều Thu Vân nói xong những lời này rồi bà ta đóng sầm cửa phòng ngủ. Ngay sau đó, Kim Tuyết Mai thu dọn một số thứ đơn giản, cô chuẩn bị đến khu dân cư cao cấp Bồng Thiên.

Kim Vũ Kiên cũng ôm hai con gấu lông dày, cô ấy cũng theo sát phía sau Kim Tuyết Mai. Giống như trước đây, làm người phục vụ của Kim Tuyết Mai. “Cha, bọn con đi. nha” Kim Tuyết Mai nói một cách nhẹ nhàng. ” Đi đi, đi đi. Tất cả là do cha vô dụng… Kim Ngọc Hải thở dài một hơi, ông ta đặt hai lòng bàn tay lên lưng hai đứa con gái, vỗ vỗ, sau đó lau khóe mắt.

Kim Tuyết Mai cũng khẽ thở dài, rồi cùng Kim Vũ Kiên rời khỏi biệt thự.

“Chờ cậu ta trở lại, mọi chuyện đều có thể thay đổi.

Khi cậu tra trở về…”

Nhìn bóng lưng của hai chị em, ông ấy run run bàn tay, châm điếu thuốc và khẽ thì thào một câu.

Nhưng Kim Ngọc Hải không biết liệu bản thân ông ta có thể bảo vệ hai chị em Kim Tuyết Mai trước khi Cao Phong trở về hay không.

Trang trại Bằng Phi được xây dựng ở trung tâm thành phố Hà Nội, bên cạnh công viên Minh Lệ, nơi mà trước đây Kim Tuyết Mai đã tổ chức sinh nhật.

Đây là trang trại tư nhân do Cao Bằng xây dựng bằng rất nhiều tiền của anh ta, ngay cả cái tên cũng được đặt †heo tên của anh ta.

Nó có diện tích rất lớn, với những ngọn đồi nhân tạo, những cây cầu nhỏ, hồ nhân tạo, bể bơi khổng lồ và những biệt thự sang trọng, tráng lệ.

Mọi thứ đều xa xỉ đến cực điểm.

Lúc này Cao Bằng đang ngồi trong phòng khách nguy nga lộng lẫy, xung quanh là hai cô gái xinh đẹp, tay cầm ly rượu đỏ nhẹ nhàng lắc lư.

Cổ Minh Tuân đứng ở một bên và yên lặng chờ đợi.

“Kim Tuyết Mai, thật sự đã trở lại?” Cao Bằng có chút kinh ngạc.

Chuyện này Kiều Thu Vân đã từng âm thầm nói với anh ta.

Lúc ấy anh ta cũng gật đầu đồng ý, chỉ là ông ta không ngờ Kim Tuyết Mai thật sự không chết. “Đúng vậy, người của chúng tôi đã tận mắt nhìn thấy Kim Tuyết Mai quay trở lại.” Cổ Minh Tuân gật đầu. “Nhưng không phải tổ chức sát thủ kia đã nói Cao Kình Thiên và Kim Tuyết Mai đều đã bị giết rồi hay sao?” Cao Bằng có chút nghi ngờ.

Cổ Minh Tuân do dự một chút rồi nói: “Có thể là do sắc đẹp của Kim Tuyết Mai khiến những tên sát thủ đó có suy nghĩ khác thì sao. “Câu này vậy mà có phần đúng đấy, Kim Tuyết Mai kia… Chậc chậc, anh họ tôi thật sự may mắn đó!” Cao Bằng cảm thán một câu sau đó nhíu mày nói: “Tôi chỉ có chút lo lắng, có thể nào Cao Kình Thiên vẫn chưa chết hay không?” “Điều đó chắc chắn là không rồi! Riêng chuyện này cậu Bằng có thể yên tâm tuyệt đối.”