Rể Quý Rể Hiền

Chương 1001




Chương 1001

Kim Tuyết Mai vẫn nhìn Cao Phong với ánh mắt không nỡ, sau đó quay người rời đi.

Thế nhưng khi đi đến cửa, cô lại dừng bước, quay đầu lại, nhìn Cao Phong thêm vào giây nữa. “Cao Phong, Tuyết Mai đợi anh!”

Nói xong câu này, Kim Tuyết Mai cố nén sự đau buồn trong lòng, quay người bước xuống tầng.

Dưới tầng có mấy chiếc xe đang lặng im đợi cô.

Trăng và sao lấp lánh trên bầu trời, ánh sao như đang thở dài khi nhìn thấy cảnh chia ly này. “Chị dâu, chị phải đi thật sao?”

Khúc Đại Minh vội vã xuống xe, hơi nhíu mày nhìn Kim Tuyết Mai. “Tôi không thể không quay về.” Kim Tuyết Mai thở dài một tiếng. “Anh Phong thì sao?” Khúc Đại Minh hỏi thêm một câu nữa. “Ngủ rồi, chúng ta mau đi thôi!”

Kim Tuyết Mai quay người lại nhìn về phía cửa sổ, sau đó quay người bước lên xe. “Anh Phong không thích ly biệt, không phải là không muốn tiễn chị đầu.” Khúc Đại Minh quay đầu giải thích một câu. “Tôi biết, mau đi thôi.” Kim Tuyết Mai nói một câu, giọng ơi nghẹn ngào. “Được!”

Khúc Đại Minh không dám nói thêm nữa, chỉ đáp một câu, sau đó lập tức khởi động xe, bắt đầu lái xe đi.

Ba chiếc xe đằng sau đều là người của nhà họ Cao, vững vàng đi theo sau hai người.

Dưới sự che chắn của màn đêm, bốn chiếc xe từ từ đi ra khỏi khu nhỏ, hướng về phía Thị trấn Biển Đông.

Qua cửa sổ, trong phòng khách tối, không thể nhìn thấy bất kì đồ vật nào.

Thế nhưng, nếu như nhìn thật kỹ, lại nhìn thấy một ảnh thuốc đột nhiên sáng lên. Cao Phong đứng trước cửa sổ, nhìn mấy chiếc xe đó từ từ rời đi, trong lòng dường như đang có một cục đá Thời gian hơn ba năm, cho dù là những lúc khó khăn nhất, hai người chưa bao giờ tách rời. Bây giờ, họ lại phải trải qua một khoảng thời gian xa cách dài đằng đẳng. “Xin lỗi, anh không thích tiến người khác đi xa. Cao Phong khẽ nói một câu.

Nhìn ảnh đèn từ bốn chiếc xe đó châm chậm biến mất trong màn đêm, ảnh mat của Cao Phong cũng từ từ trở nên vô cùng kiên định.

Có Kim Tuyết Mai ở bên cạnh, anh làm việc gì cũng sẽ suy nghĩ, không bao giờ ngang ngược.

Nhưng bây giờ người yêu đã đi rồi, anh còn phải suy nghĩ gì nữa?

Anh khẽ lật, cầm chiếc mặt nạ mô phỏng mà Vũ Hoàng Lê tặng ra. “Sau khi em đi, anh sẽ lấy cái tên Cao Vũ, phát triển ở Thị trấn Biển Đông” “Tập đoàn Vũ Nặc cũng sẽ được dựng lên.

Cao Phong vừa nói, vừa từ từ dán chiếc mặt nạ lên mặt của mình.

Sau khi dẫn xong, không còn một kẽ hở nào nữa.

Vuốt vuốt những nếp nhăn trên mặt nạ, Cao Phong chậm rãi ngẩng đầu lên, một bộ mặt hoàn toàn khác, xuất hiện trước ánh trăng.

Vừa nhìn thì có vẻ rất bình thường, khi hòa vào đám người thì sẽ không phát hiện ra một điểm sáng nào cả. “Kể từ bây giờ, tôi, Cao Vũ, ở tại nơi đây, nhất định phải làm tất cả mọi người kinh phục” “Bởi vì những người không phục tôi, đều phải chết.” Những lời thật lạnh lùng, vang vọng trong phòng khách trống trải Bất kì ai nghe được đều cảm thấy sợ hãi.

Hoặc là, sẽ có người nói Cao Phong quả điên cuồng. Thế nhưng thời gian sẽ chứng minh tất cả.

Bốn chiếc xe rời khỏi Thị trấn Biển Đông không một tiếng động.

Dưới sự che chắn của màn đêm, chuyển tiếp ở rất nhiều nơi, đi đến Hồng Hà.

Sau đó, Khúc Đại Minh và bốn người của nhà họ Cao vòng đi vòng lại ở đường cũ.

Tám người còn lại đều cải trang, mỗi người mua một tấm vé.

Làm bộ như không biết gì, phân tán bảo vệ xung quanh Kim Tuyết Mai.

Trên xe lửa, người thanh niên ngồi bên cạnh Kim Tuyết Mai còn muốn khiêu khích cô.

Nhưng sau khi anh đi vào nhà vệ sinh thì lại trở lại dáng vẻ mặt sưng mày xỉa như ban đầu. Suốt toàn bộ lộ trình đi cũng không biết điều hơn là mấy.

Tảm binh sĩ nhà họ Cao hộ tống suốt cả quãng đường, sau đó tận mắt nhìn thấy Kim Ngọc Hải đón Kim Tuyết Mai đi thì từng người mới quay trở về.

Tài liệu cá nhân của bọn họ đều được lưu trữ ở nhà họ Cao. Cho nên, bọn họ không dám lộ diện dưới con mắt của Cao Bằng. Còn Kim Tuyết Mai, sau khi trở lại khu biệt thự Phương Đông thì cô liền khóa mình trong phòng. Lâu lâu Kiều Thu Vân gõ cửa phòng, cô cũng không chịu mở cửa phòng.

Ngày hôm sau, tin tức Kim Tuyết Mai trở về đã truyền đến tại rất nhiều người.

Kim Nhạc Sơn, Kim Phúc Khang, còn có Kim Ngọc Dung và Kim Hồng Vũ, bao gồm bà cụ Kim cũng đều chạy tới nhà.

Một đại gia đình rất nhiều người đều tụ họp ở khu biệt thự Phương Đông.