Rể Nuôi Từ Bé

Chương 19




Tuần Hóa cách xa chân núi Kim Phượng, không phải châu phủ cũng không phải trung tâm Lợi Châu, thậm chí càng không phải thành trì lớn nhất, nhưng lại là vị trí hết sức quan trọng với dân chúng Lợi Châu.

Vô số thế gia vọng tộc sinh sống ở đây, cũng là nơi phần lớn tổ tiên dân chúng Lợi Châu từng ở.

Có thể nói đây là căn cơ Lợi Châu.

Mộc gia thế lớn tới mức che hơn nửa Lợi Châu, gia chủ Mộc Võ Đại giải quyết công vụ ở châu phủ Lợi Thành. Đại trạch Tuần Hóa Mộc gia chưa bao giờ bỏ hoang, con cháu Mộc gia đều sinh ra lớn lên ở đây.

Nhà gạch đỏ ở Tuần Hóa không phải hiếm thấy, nhưng riêng Mộc gia nổi bật nhất.

Tường đỏ khảm đá hoa cương, gạch xen lẫn thạch, lại thêm sắc trắng diễm lệ xinh đẹp. Nóc nhà lát gạch ngói, hai bên góc thiết kế kiểu đuôi yến, ở giữa uốn cong, các viện đan xen tầng tầng lớp lớp có thứ tự.

Khung cửa sổ khắc họa tiết chim hoa tinh xảo, tường gỗ khảm phù điêu thạch, sắc vàng tô điểm rực rỡ, vừa nhìn đã thấy phô trương oai dũng.

Đi vào cửa sau, ngẩng đầu là trời xanh núi xa, cúi đầu là gạch đá khắc hoa, thanh nhã đơn giản khác hẳn bên ngoài.

Con cháu Mộc gia đều sống ở đây, hành xử phô trương không trói buộc, trong lòng lại chính trực ngay thẳng.

Hạ Chinh được tòa nhà gạch đỏ che chở gần mười năm, người ở đây đối đãi ôn hòa hiền hậu. Mặc dù xưa nay hắn lạnh lùng ít nói, trong lòng lại cảm kích. 

Nhiều lúc hắn sẽ cảm thấy yếu lòng, tham lam muốn ở lại đây.

Muốn nắm tay tiểu cô nương xinh đẹp diễm lệ, sánh vai đứng dưới mái nhà ngói đỏ tránh gió bão, ăn bữa cơm, sống qua ngày, suốt đời suốt kiếp.

Nhưng mỗi khi nỗi niềm tham lam xẹt qua trí óc, cho dù chỉ là giây lát, cảnh tượng trong mơ lại hiện lên.

Cẩm tú diệt tuyệt, máu chảy thành sông, thây chất ngang núi, nợ nước thù nhà.

Có một số việc phải có người làm.

Có lẽ dòng chính Phong Nam Hạ thị chỉ còn mình hắn. Hắn bụng làm dạ chịu, không còn lựa chọn nào khác.

...

Hạ Chinh không dám nhìn mặt Mộc Thanh Sương, ngày hôm sau vẫn cố gom dũng khí tới gặp nàng. Hắn muốn tiết lộ bí mật, để nàng hiểu thân thế và trọng trách của hắn.

Hạ Chinh theo họ mẹ. Mẫu thân hắn là Thừa Tướng Hạ Sở nổi tiếng thời Ai Đế tiền triều.

Ai Đế kế vị năm ba tuổi, Hạ Sở nhận lệnh Tiên Đế giải quyết quốc chính. Lúc đó tiền triều đã nỏ mạnh hết đà. Phiên vương ngang ngược nuôi binh chinh phạt địa bàn của nhau, không để tiểu Hoàng Đế ba tuổi ngồi trên long ỷ vào mắt. Lệnh của triều đình gần như không thể ra ngoài Hạo kinh và kinh kỳ.

Nhiều năm rối loạn, cơ nghiệp Trung Nguyên trì trệ. Dân sinh khó khăn, đất nước không ra đất nước.

Hạ Sở dẫn đầu Phong Nam Hạ thị dùng toàn lực kêu gọi người cùng chí hướng cùng hành quân thực thi Tân chính, ý đồ dẹp loạn trong nước, đề phòng nguy cơ diệt vong.

Nhưng phiên vương đã sớm tách ra, triều đình gom không nổi ba mươi vạn binh mã. Đánh chỗ này thì thiếu chỗ kia, có thể nói vá trái vá phải.

Hạ Sở không thể không ra hạ sách, cho phép Bộ binh ra quyết sách hiểm trở “ép buộc chiêu binh Hạo kinh và ba châu lân cận”.

Một bước này quá đỗi liều lĩnh. Phiên vương binh hùng tướng mạnh còn chưa kịp lên tiếng, dân chúng Kinh đô và ba châu đã khởi nghĩa vũ trang.

Từ xưa đến nay dân chúng chỉ cần ấm no, bảo vệ đất nước là chuyện gì đó xa vời.

Hôm nay phiên vương nào xâm chiếm địa bàn Đô Đốc nào, ngày mai quân của ai đứng dưới thành của ai, kẻ nào như hổ rình mồi nhìn chằm chằm long ỷ trong triều, bọn họ nghị luận mắng mỏ. Nhưng chỉ cần chuyện không đốt tới cửa nhà họ, phần lớn mọi người không muốn bị kéo vào.

Hiển nhiên ép buộc trưng binh đốt tới cửa nhà họ.

Chung quy tiền triều đuối lý trước. Quan quân không dám làm mạnh mẽ, ngược lại vừa đánh vừa lui, chỉ phòng không công, mới ba tháng đã tổn hại mười vạn quân.

Thổ Cốc Khế rình rập đã lâu thừa dịp xông lên, trăm vạn gót sắt đạp phá bắc cảnh, thế như chẻ tre thẳng hướng ba châu, chĩa mũi kiếm vào Hạo kinh.

Lúc đó ngoại trừ Vương gia khác họ Triệu Thành Minh và Tiết độ sứ Thượng Dương Ấp Hạ Hồng Lâm phát binh Cần Vương, tất cả các thế lực khác đều im lặng xem tình hình. 

Tới khi Hạo kinh công phá, Hạ Sở cõng Ai Đế chạy trốn dính ba mũi tên, cuối cùng ôm Ai Đế nhảy xuống núi Thủ Dương Sơn ngoài Hạo kinh. Thổ Cốc Khế giơ cao vương kỳ “Đại Thịnh triều”, lúc này phiên vương Giang Hữu và đại quân binh hùng tướng mạnh bàng quan suốt một năm mới tỉnh ngộ…

Mất nước.

“Sau đó là chiến loạn kéo dài hai mươi năm.” Hạ Chinh nhắm mắt, che giấu sương mù đỏ tươi.

Khi đó hắn còn nhỏ, rất nhiều chuyện chỉ biết khi vào thư viện, Võ đường, từ từ hiểu thấu tất cả.

Mộc Thanh Sương không đành lòng, do dự vỗ vai hắn, “Năm đó nghe thì tưởng Tân chính liều lĩnh, nhưng lại hướng tới sơ tâm. Hiện tại dù thành hay bại, đều là quá khứ, huynh đã cố hết sức.”

Nàng tự nhận bản thân vô công rồi nghề. Rõ ràng theo Hạ Chinh vào thư viện, nhập học Võ đường, phu tử giảng ra rả, nàng lại tai trái lọt tai phải.

Cũng bởi vậy nàng biết Hạ Chinh có tâm sự, nhưng không hiểu vì sao.

Tuổi trẻ non dại, tự cho để ý đối phương, lại chưa bao giờ chạm vào đau đớn dưới đáy lòng hắn.

“Huynh đi đi, làm chuyện huynh muốn, dùng toàn lực cúi đầu ngẩng đầu không thẹn với thế gian. Muội không trách huynh…” Mộc Thanh Sương xấu hổ nghẹn ngào, “Muội chỉ có một yêu cầu. Hạ Nhị ca, phải bảo trọng.”

Dù huynh có về hay không, chỉ còn sống là tốt.

Hạ Chinh khàn giọng cười khổ, “Ừ.”

...

Hai người trò chuyện xong, Mộc Thanh Sương nói với huynh trưởng tẩu tẩu và mọi người trong nhà vẫn đối xử với Hạ Chinh như thường. Chẳng qua từ nay về sau không được lấy “rể nuôi từ bé” ra đùa giỡn.

Sau đó gửi thư cho phụ thân ở Lợi Thành bày tỏ nàng đồng ý để Hạ Chinh đi.

Mộc Võ Đại hồi âm cảm thông nàng, cũng cười nhạo chữ viết của nàng. Ông dặn dò sáu tháng cuối năm về Võ đường Mộc Thanh Sương phải chăm chỉ luyện chữ, những chuyện khác không nhắc tới.

Mộc Thanh Sương là tiểu cô nương hiểu tình nghĩa, lại mới mười lăm, mười sáu tuổi, đương nhiên trong lòng khổ sở lưu luyến không buông.

Nhưng trải qua chuyện này, nàng hiểu trong đời mỗi người đều ít nhiều hội ngộ, cầu mà không được. Cơ duyên tạo hóa, cho dù ngươi là ai đều có lúc thất thủ.

Về phần nửa chiếc đai lưng đồng tâm gấm, nàng không nỡ bỏ dở giữa chừng. Mỗi ngày nàng đều tốn hơn nửa thời gian ở phường dệt, chăm chỉ dệt tiếp đai lưng.

Đại thị nữ Đào Hồng đau lòng, khuyên “đừng dệt nữa, đừng khiến bản thân khó xử”.

Mộc Thanh Sương đáp: “Hồng tỷ, muội không giận quá mất khôn. Muội chỉ muốn cho bản thân một câu trả lời.”

Không liên quan tới người ngoài, không liên quan tới tình cảm.

Chỉ là tiểu cô nương trân trọng đối đãi với tình cảm nhiệt thành, chua ngọt đan xen đã chết.

...

Thời gian nhập doanh của võ tốt các thành Lợi Châu không giống nhau. Thời gian nhập doanh của thành Tuần Hóa là ngày mùng năm tháng bảy.

Ngày mùng năm tháng bảy, ngoại ô thành Tuần Hóa tổ chức cầu phúc, tiễn đưa trai gái sắp sửa nhập doanh.

Lệnh Tử Đô và Tề Tự Nguyên biết tin từ trước, hẹn bao giờ tới Tuần Hóa sẽ tiễn đưa Hạ Chinh.

Hai người bọn họ chỉ biết Hạ Chinh ở một con phố trong Tuần Hóa, lại không biết nhà nào, vậy nên tìm người hỏi thăm.

Người qua đường vừa nghe tìm Hạ Chinh, cười chỉ đại trạch Mộc gia, “Nhà kia.”

Lệnh Tử Đô và Tề Tự Nguyên hoảng tới mức rớt cằm.

Phần lớn hai mươi học sinh lớp Giáp Võ đường Hách Sơn đều xuất thân con em bình dân. Hạ Chinh cư xử khác biệt, nhưng luôn cẩn thận đúng mực, không bao giờ khoa trương, bạn cùng lớp nghĩ Hạ Chinh và Lệnh Tử Đô giống nhau, đều xuất thân nhà nghèo.

Hai người bọn họ tới cửa, vừa hay Hạ Chinh tới nha môn quân phủ thẩm tra đối chiếu thân phận. Mộc Thanh Diễn tự mình tiếp đãi bọn họ.

Biết người nọ là “thiếu soái Lợi Châu Mộc Thanh Diễn” thanh danh vang dội, hai thiếu niên suýt quỳ xuống đất.

Chạng vạng Hạ Chinh về nhà. Nghe Lệnh Tử Đô và Tề Tự Nguyên tới chơi, hắn qua tiếp đón.

Hai người mắng hắn không nghĩa khí, giấu xuất thân gia thế kín không kẽ hở.

Hạ Chinh ngẩn ra, bình tĩnh giải thích: “Ta được Mộc gia nhận nuôi.”

Lệnh Tử Đô và Tề Tự Nguyên thấy hắn khó xử, biết ý không hỏi nhiều, lảng tránh cho qua.

Thê tử Hướng Quân của Mộc Thanh Diễn vội vàng lại gần cười nói: “A Chinh, mau mời hai bạn cùng lớp của đệ vào dùng cơm. Lát nữa chúng ta còn tới tây giao xem hỏa vũ cầu phúc.”

Ngày tân binh Tuần Hóa nhập doanh, sau khi Thái Dương xuống núi mọi người sẽ tổ chức lửa trại, ca múa cầu phúc, cầu bọn họ chiến thắng trở về. Cầu phúc xong, dưới ánh trăng, đối diện lửa trại, những thiếu niên bừng bừng nhiệt huyết sắp xuất chinh được mọi người hào sảng mời rượu.

Nếu có thiếu niên thiếu nữ mến nhau, nhân lúc này tặng vật đính ước, trốn tránh mọi người vào rừng cây trò chuyện tình cảm.

“Dân Lợi Châu cuồng dã hào phóng” không phải nói chơi. Nhân lễ hội đôi trẻ hẹn hò, ai cũng không cười nhạo, chỉ biết thân mật ồn ào.

Hạ Chinh thấy Hướng Quân không định vào nhà, nói: “Nếu Đại tẩu không vội, cứ giao cho đệ.” Bởi Mộc Thanh Sương và Mộc Thanh Diễn mãnh liệt khiển trách, rốt cuộc hắn cũng sửa lại xưng hô.

“Không sao. Huyên Nhi đang ở phường dệt, tẩu gọi con bé về ăn cơm.”

Mộc Thanh Sương sai người canh gác ngoài phường dệt. Nếu thị nữ tiểu đồng tới thỉnh, không ngoài dự đoán sẽ bị đuổi đi, Hướng Quân đành tự mình thúc giục.

“Để đệ.” Hạ Chinh dừng một chút, “Đại tẩu vội cả ngày, mau vào nhà ăn nghỉ ngơi đi.”

Hướng Quân không khách khí, “Được rồi, tẩu dẫn bạn của đệ vào trước.”

...

Hạ Chinh tới cửa, Mộc Thanh Sương vừa hay ra khỏi phường dệt. Hai người gặp nhau ở đường mòn.

Mộc Thanh Sương cầm đai lưng đồng tâm gấm đã dệt xong, xấu hổ không biết làm sao, giấu không ổn mà không giấu cũng không ổn.

Hạ Chinh cứng đờ, ánh mắt bi thương bất lực.

“Ánh mắt quái quỷ gì đấy!” Mộc Thanh Sương thẹn quá hóa giận, giấu đai lưng ra sau, “Không liên quan tới huynh, đừng xem.”

Dứt lời nàng không màng hắn, vội vàng lướt qua.

Hạ Chinh theo sau nàng, nhìn chằm chằm đai lưng đồng tâm gâm, đôi mắt ửng đỏ.

Mộc Thanh Sương không quay đầu, ảo não nói: “Huynh theo muội làm gì!”

“Đại tẩu bảo huynh gọi muội ăn cơm.” Hạ Chinh dừng lại, nhỏ giọng nói: “Tử Đô và Tự Nguyên tới chơi.”

Mộc Thanh Sương bất giác quay đầu, “Ba người các huynh không tới Lợi Thành sao? Hai người họ không được chọn?”

“Tự Nguyên được chọn, nhưng tám tháng mười một hắn ta mới nhập doanh.” Hạ Chinh bước lên, sánh vai với nàng, “Hắn ta gia nhập quân Thượng Dượng Ấp ở Giang Hữu, về dưới trướng Tướng quân Chung Ly Anh. Đệ đệ muội muội Tử Đô còn nhỏ, phụ mẫu không hy vọng hắn ta lên tiền tuyến.”

“Cũng đúng. Đầu xuân Lợi Châu chúng ta trưng binh, có lẽ hắn ta sẽ được chọn.” Mộc Thanh Sương gật đầu, thuận miệng hỏi: “Lúc trước quên hỏi, rốt cuộc huynh nghĩ gì vậy? Tốt xấu cũng là danh môn tiền triều, lại không đồng ý Quận chúa Phần Dương, kiêu ngạo đi làm võ tốt tiểu binh. Hừ.”

Mấy ngày trước Mộc Thanh Sương bận xốc lại tâm tình, quên không hỏi Hạ Chinh.

Hạ Chinh trộm nhìn nàng, không dối gạt, “Phong Nam Hạ thị lụn bại, nhưng năm đó có rất nhiều môn hạ thần tướng dưới trướng, còn có dòng nhánh Hạ gia. Hiện tại họ đang tứ tán khắp nơi.”

Hai mươi năm trôi qua, chắc chắn có những người đã thay thân đổi phận, trở thành người khác. Nhưng có những người vẫn giữ vững sơ tâm, quan sát hậu duệ Hạ gia có đáng giá để bọn họ đi theo lần nữa hay không.

“Mưu tính sâu xa, Hạ Nhị ca khó lường.” Mộc Thanh Sương nửa thật nửa giả trêu hắn, thuận miệng hỏi: “Huynh tới nhà ăn trước đi, đám Phong Tử Đô mắt to trừng mắt nhỏ với Đại ca tẩu tẩu không hay. Muội thay xiêm y rồi qua sau.”

Hạ Chinh nhíu mày, “Chỉ tới nhà ăn dùng bữa mà thôi, vì sao phải thay xiêm y?”

Xưa nay Lợi Châu hào sảng, không để ý lễ nghi rườm rà. Bình thường Mộc Thanh Sương dạo chơi trở về, dù đầu đầy mồ hôi cũng chỉ rửa mặt, sau đó qua nhà ăn ngay, chưa bao giờ có thói quen thay xiêm y.

Ngoài ra… rõ ràng Lệnh Tử Đô và Tề Tự Nguyên tới, vì sao nàng chỉ đề cập Lệnh Tử Đô?!