Rể Nuôi Từ Bé

Chương 13




Kết thúc trận chiến, mối quan hệ song phương có bước tiến mới, thoải mái đồng hành với nhau.

Trăng treo trên cao, côn trùng kêu vang.

Mọi người men theo ánh trăng, đi dọc theo con đường mòn nhỏ hẹp.

Đây là con đường cổ bỏ hoang mấy trăm năm, cỏ dại mọc thành chùm, cây cối hỗn tạp. Phía bên phải là vực sâu vạn trượng, nhìn qua đã thấy nguy hiểm.

“Đây là địa đạo Kim Phượng Đài, quan quân sẽ không phát hiện.” Mộc Thanh Sương đi tuốt đằng trước không quay đầu, giải thích với mọi người, “Hai, ba dặm nữa sẽ thấy sông. Quanh sông trống trải, rất tiện ở qua đêm. Đa phần lớp các ngươi dính nước mù tạc, nên ngâm nước sông nhiều hơn, nếu không ngày mai đau nhức không đi nổi.”

Chu Tiêu Hàm đi sau nàng đáp “Ừ”, “Mộc Thanh Sương, hôm nay đa tạ ngươi.”

Nàng ấy đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu hôm nay hai lớp Giáp Mậu đổi chỗ, đầu lĩnh lớp Giáp sẽ không đánh đổi tất cả như lớp Mậu.

Tiểu cô nương mười lăm, mười sáu tuổi vẫn luôn bứt rứt trong lòng. Nàng ấy oán hận Mộc Thanh Sương hai năm, tuy thật lòng tạ ơn, nhưng giọng điệu không được tự nhiên.

Chu Tiêu Hàm không cam lòng cắn môi dưới, nói tiếp: “Nhưng ta sẽ không bao giờ coi ngươi là bằng hữu.”

“Nói như thể ta muốn làm bằng hữu của ngươi.” Mộc Thanh Sương quay đầu lườm nàng ấy, nở nụ cười lạnh lẽo, “Ai thèm, hừ.”

Mộc Thanh Sương quay đầu, lơ đãng liếc Hạ Chinh đứng cuối hàng.

Ánh mắt thiếu niên trong trẻo lạnh lùng, hung dữ muốn ăn thịt người.

Mộc Thanh Sương nhát gan rụt cổ về, mặc kệ ánh mắt đáng sợ đang chém nàng thành ngàn mảnh.

Chu Tiêu Hàm đăm chiêu quay đầu nhìn, tò mò chọt nhẹ bả vai Mộc Thanh Sương.

“Ê, ngươi và Hạ Chinh… sao lại thế này?” Chu Tiêu Hàm khàn giọng cười trộm. Mộc tiểu Tướng quân hiên ngang lâm trận, thấy Hạ Chinh lại ngoan như mèo ốm, đúng là khó có thể tưởng tượng.

“Liên quan gì tới ngươi?!” Mộc Thanh Sương quơ chân, “Nói câu nữa ta đẩy ngươi xuống vách núi.”

Hiện tại nàng không rảnh ứng phó Chu Tiêu Hàm, phải mau tìm cách dập lửa giận hừng hực của Chinh ca mới được.

...

Băng qua con đường cheo leo hung hiểm, cuối cùng mọi người cũng tới con sông Mộc Thanh Sương chỉ.

Con sông to rộng, bên bờ có đá lớn tránh gió, cách đó không xa còn có cánh rừng, thuận tiện đi vào kiếm củi lửa. Quả thật rất hợp làm nơi qua đêm.

Lớp Mậu ăn “Trảm hồn thảo”, toàn thân không đau đớn, xung phong nhận việc vào rừng kiếm củi. Lớp Giáp xuống sông ngâm mình, giảm bớt cơn đau do nước mù tạc trước.

Lệnh Tử Đô mỉm cười với lớp Mậu, “Các ngươi đi trước đi. Vừa rồi các ngươi cũng dính nước mù tạc, không thể nào không đau.”

“Đúng vậy, các ngươi đi trước đi…” Chu Tiêu Hàm tiếp lời, “Dù gì các ngươi cũng giúp…”

“Bảo sao ta không nhìn trúng các người, lải nhải dài dòng, không chút nghĩa khí giang hồ.” Kỷ Quân Chính hừ mạnh, phất tay chỉ huy lớp Mậu vào rừng.

Nhìn thì tưởng lớp Mậu không đáng tin cậy, thực chất đều là mấy đứa bé lanh lợi.

“Trảm hồn thảo” liên lụy tới ám vệ phủ binh Mộc gia. Mộc Thanh Sương coi lớp Mậu là người mới nhà mới không kiêng dè bật mí cho bọn họ biết. Không cần Mộc Thanh Sương dặn, bọn họ cũng hiểu không nên đề cập chuyện này trước mặt người khác.

Kính Tuệ Nghi nhìn Chu Tiêu Hàm, xấu hổ cười nói: “Chúng ta dính nước mù tạc muộn hơn các ngươi, hiện tại chưa đau. Các ngươi đi trước, chúng ta nhóm lửa. Lát nữa song phương đổi lại.”

Kính Tuệ Nghi là trụ cột lớp Mậu, hai năm qua đã quen giải quyết hậu quả thay mọi người.

Lớp Giáp không già mồm từ chối, cảm tạ đỡ nhau xuống sông.

Kẻ xuống sông, người vào rừng kiếm củi, trên bờ chỉ còn Mộc Thanh Sương và Hạ Chinh im lặng giằng co.

Hạ Chinh tức tới mức không muốn nói chuyện. Mộc Thanh Sương biết Hạ Chinh đang tức cái gì, không dám nói câu nào.

Thấy Mộc tiểu Tướng quân co vai rụt cổ giả vờ ngoan ngoãn, Hạ Chinh vừa giận vừa đau lòng, xoay người bỏ đi.

Mộc Thanh Sương mếu máo, nhận mệnh theo bước chân hắn, âm thầm tính toán đối sách.

...

Tới khi không còn nghe thấy tiếng bạn cùng trường, Hạ Chinh mới quay lại, tựa lưng vào một tảng đá.

Mộc Thanh Sương cúi đầu đứng đối diện hắn.

Hạ Chinh hừ mạnh khoát tay, nhìn thế nào cũng thấy chuẩn bị “tính sổ”.

Mộc Thanh Sương hắng giọng, ngẩng đầu thấy hắn không có ý lui bước, trong lòng nhất thời chột dạ, không dám lên tiếng. Nàng cẩn thận vươn tay kéo ống tay áo hắn.

Hạ Chinh không hất tay nàng ra, nhưng cũng không lên tiếng, lạnh lùng trừng nàng.

“Chinh ca…”

Vừa rồi dính nước mù tạc, giọng nàng khản đặc, mức độ ngọt ngào nũng nịu suy giảm, ngược lại khiến người ta càng thêm đau lòng.

Hạ Chinh mím môi chịu đựng nỗi đau, kiên quyết quay đầu sang bên. Lần nào Đại tiểu thư hành hiệp trượng nghĩa cũng không yêu quý bản thân, hắn thực sự tức giận.

Lúc trước nghe tiểu công tử áo đen là con út phu thê Sóc Nam Vương Triệu Thành Minh, Vương phi nuông chiều hắn ta hết mực, hắn ta trở nên vô pháp vô thiên như bây giờ.

Thật ra đây là lần đầu tiên Hạ Chinh thấy Triệu Mân, nhưng không ít lần nghe tin đồn xấu về hắn ta.

Sóc Nam Vương có khả năng thống nhất thiên hạ. Triệu Mân được nuông chiều từ nhỏ, lại nhìn sinh mạng thời loạn chiến ở Trung Nguyên như cỏ rác, dần dần trở thành Hỗn Thế Ma Vương. Mấy năm nay hắn ta luôn lấy mạng người làm thú vui.

Quy củ, nhân nghĩa, đạo đức, trong mắt hắn ta đều vô nghĩa. Trên đời này không có gì hắn ta không dám làm.

Vừa rồi quan quân mang rất nhiều những thứ không hợp quy tắc lên núi. Đống binh khí của bọn chúng tuyệt không phải thứ gì an toàn.

Nếu Hạ Chinh không kịp thời đuổi tới, có lẽ Triệu Mân sẽ hạ lệnh bạo hành học sinh tham gia khảo thí tới chết.

Mộc Thanh Sương thấy người của Triệu Mân cầm binh khí, lại kiên trì cứng đối cứng. Hạ Chinh giận nhất chuyện này.

Người đứng trên đỉnh cao luôn phải cẩn thận, Đại tiểu thư nhà hắn lại không nhớ rõ, một khi xúc động việc gì cũng dám làm!

Mộc Thanh Sương dò xét ngẩng đầu, thấy lửa giận trên người Hạ Chinh tăng vọt. Nàng thầm biết không ổn, quyết đoán nũng nịu chơi xấu.

Nàng trợn to đôi mắt đỏ bừng dính nước mù tạc, nước mắt nhanh chóng rơi như mưa.

Hạ Chinh thoáng thấy nàng khóc, hoảng hốt lại gần. Hắn còn chưa kịp nói gì, ngực đã bị chặn kín.

Mộc Thanh Sương ôm chặt eo hắn, nức nở ngẩng đầu, khàn giọng nói: “Muội biết huynh giận muội không quan tâm bản thân, nhưng muội không còn cách nào khác! Lúc đó lớp Giáp bị đánh tan tác, đám Lâm Thu Hà bị bắt làm tường thịt… Đầu óc muội không nhanh nhạy bằng huynh, binh pháp sách lược không thông thấu bằng huynh, cũng không có ai lợi hại như huynh…”

Mộc Thanh Sương rất hài lòng lời nói bản thân, cảm thấy mình thật thông minh.

Vừa nũng nịu yếu thế vừa khen hắn một trận, là ai cũng sẽ mềm lòng, đúng không?

Quả nhiên Hạ Chinh hòa hoãn hơn rất nhiều. Mặc dù hắn vẫn mím môi trợn mắt, lại giơ tay lau nước mắt cho nàng, không lạnh lùng như vừa rồi.

Mộc Thanh Sương trộm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục quấn quít, “Huynh quan tâm quá sẽ bị loạn, vậy nên mới nổi cáu, muội hiểu. Nếu huynh giận không chịu nổi, cứ mắng muội là được. Đừng làm lơ muội…”

Mặc dù giọng nói khản đặc, nàng vẫn cố gắng mềm giọng nhất có thể, buồn bực tới đâu cũng phải chịu trận.

Hạ Chinh nhìn khuôn mặt loang lổ máu của nàng, lục phủ ngũ tạng loạn tùng phèo, nổi cáu nhéo mặt nàng.

“Hừ, giờ mới biết khóc? Khoe khoang tiếp xem nào! Nghênh ngang tiếp xem nào! Muội không chờ nổi huynh tới chắc?! Cho dù tình thế gấp gáp không chờ được, vội vàng muốn nhập trận cứu người, hà cớ gì phải liều mạng?! Còn dám điều động ám vệ lấy Trảm hồn thảo! Chờ bao giờ về Tuần Hóa, nếu thiếu soái treo muội lên đánh đòn, huynh cũng mặc kệ!”

Hắn càng nói, giọng điệu càng cứng rắn.

Dù sao Mộc Thanh Sương cũng là Đại tiểu thư. Vừa rồi nàng biết mình đuối lý nên mới nũng nịu, nhưng nghe hắn rống giận, còn dám lôi Đại ca ra đe dọa nàng, nhìn Đại ca đánh nàng cũng không quản, nàng tủi thân không chịu nổi.

Hạ Chinh khốn kiếp! Không hiểu nghĩ gì! Đại tiểu thư khách khí bảo huynh mắng, huynh lại dám mắng?! Không đau lòng người ta!

Nàng giơ tay đập bốp vào lưng hắn, lùi hai bước trở mặt.

“Huynh thử nói một câu nữa xem?” Mộc Thanh Sương tức giận ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi uy hiếp, “Nói nữa, muội…”

Đôi mắt dính nước mù tạc đỏ ửng, giống hệt như con thỏ. Rõ ràng đang trừng người khác, thoạt nhìn lại tủi thân vô tội.

Hạ Chinh đau lòng không giận nổi, “Muội làm sao?”

Hắn trợn mắt xem thường, cúi đầu lấy lọ thuốc trong hà bao.

Mộc Thanh Sương thấy hắn tỏ vẻ “lười tranh chấp với muội”, nàng không biết nên mắng mỏ thế nào, chỉ đồng bạn phía xa xa, “Muội nói với mọi người huynh là rể nuôi từ bé của muội!”

Hạ Chinh vừa bực mình vừa buồn cười “hừ” nhẹ, thản nhiên nhướng mày, “Muội có hôn thư không? Có tín vật không? Muội nói vậy thì là vậy?”

Mộc Thanh Sương á khẩu không trả lời được, hồi lâu sau nhào tới nhéo áo hắn, “Huynh dám không nhận?!”

“Không nhận thì sao…”

Hạ Chinh còn chưa nói xong, đôi môi bỗng lạnh lẽo, chóp mũi thoang thoảng hương thơm xen lẫn nước mù tạc.

Cánh môi ngọt ngào mềm mại của thiếu nữ dán chặt đôi môi của thiếu niên đang ngẩn ngơ, dọa hắn chết đứng ngay tại chỗ.

Thấy Hạ Chinh há hốc mồm, Mộc Thanh Sương đắc ý mỉm cười, hếch cằm giống hệt tiểu ác bá, “Nhận hay không?”

Hạ Chinh ngây ngẩn nhìn môi nàng, nuốt nước bọt mấy cái, đôi mắt sâu thẳm, “Không.”

Tiểu cô nương trước mặt giống hệt con thỏ nóng nảy, liều mạng bất cứ giá nào kiễng chân, lại tiếp tục hôn hắn.

“Nhận hay không?!”

“…Không.”

Mộc Thanh Sương nhíu mày, quyết tâm đến cùng, ôm cổ hắn kéo lại gần, “Không tin không hôn phục huynh!”

___________

Lời tác giả:

Xin lỗi cả nhà, nụ hôn đầu chan nước mù tạc  _(: з” ∠)_