Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 984




Chương 984

Phải làm thế nào đây?

“Lưu đạo trưởng, thế nào?”, Phan Phượng Anh cảm thấy sắc mặt Lưu Mạnh Vũ không ổn lắm.

Tuy Lưu Mạnh Vũ là đạo sĩ, nhưng cũng là con người cần thể diện, vừa nãy còn cam đoan, thề rằng phải đi trừ hại cho dân, bây giờ còn chẳng tìm được nguyên nhân bệnh, thật mất mặt.

Ông ta quyết định thử, sầm mặt, ngón tay đặt lên huyệt của Trần Chí Hổ, chân khí truyền từ đầu ngón tay sang kinh mạch của Trần Chí Hổ.

Trần Chí Hổ bỗng kêu to một tiếng oa oa, đau đến toàn thân cô giật, cả khuôn mặt méo mó.

Lưu Mạnh Vũ sợ giật mình, vội vàng rụt tay lại.

“Chí Hổ!”, Phan Phượng Anh xót xa lao đến hét lớn: “Chí Hổ, con làm sao thế? Chí Hổ!”

Phan Phượng Niên nhìn Lưu Mạnh Vũ toát mồ hôi trán, thấy kỳ lạ nói: “Lưu đạo trưởng, thế này là sao?”

Lưu Mạnh Vũ thở dài một tiếng nói: “Bần tăng vô dụng, không chữa được cho cậu Trần”.

“Ngay cả đạo trưởng cũng không chưa được ư?”, Phan Phượng Niên kinh ngạc: “Đạo trưởng, rốt cuộc là bị thương thế nào?”

Lưu Mạnh Vũ lắc đầu nói: “Tôi cũng không nhìn ra”.

Tiếng kêu đau đớn của Trần Chí Hổ dần nhỏ dần, đã đau đến không kêu nổi nữa. Nhìn khuôn mặt anh ta méo mó, Phan Phượng Anh đau xót không chịu nổi, thụp một cái quỳ xuống:

“Lưu đạo trưởng, cầu xin ông, cứu con trai tôi! Ông nhất định phải cứu con trai tôi!”

Phan Phượng Niên cũng nói: “Xin đạo trưởng nghĩ cách”.

Lưu Mạnh Vũ nói: “Cách hiện giờ chỉ có đưa đến Vạn Phúc Cung, xin sư huynh của tôi ra tay”.

“Được! Vậy lên Mao Sơn!”

Phan Phượng Niên dứt khoát quyết đoán, lập tức sắp xếp xe và nhân viên, chở mẹ con Phan Phượng Anh và Lưu Mạnh Vũ đi thẳng đến Mao Sơn.

Đương nhiên, ông ta cũng không quên chuẩn bị phần lễ tạ hậu hĩnh, để ở riêng một chiếc xe.

Vì có Lưu Mạnh Vũ đi cùng, lên núi đi vào Vạn Phúc Cung không tốn sức gì, cũng nhanh chóng gặp được đạo trưởng Cổ Thủ Mặc, trưởng môn của phái Mao Sơn hiện nay.

Lưu Mạnh Vũ nói qua nguyên nhân hậu quả sự việc một lượt, nói: “Sư huynh, thương tích của cậu Trần vô cùng kỳ lạ, đệ vô dụng, chỉ có thể đến xin sư huynh cứu giúp, mời sư huynh xem”

Cổ Thủ Mặc gật đầu, và không nói nói gì, liền đi đến bên cạnh Trần Chí Hổ.

Hai anh em Phan Phượng Niên và Phan Phượng Anh căng thẳng đứng đợi ở một bên. Trên người chưởng môn Mao Sơn có một luồng uy áp, Phan Phượng Anh muốn nói nhưng lại không dám nói.

Cổ Thủ Mặc nhìn sang Trần Chí Hổ một cái, khẽ nhướn mày, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Ông ta không bắt mạch cho Trần Chí Hổ, mà đưa ra ngón trỏ và ngón giữa, khẽ đặt lên lồng ngực của Trần Chí Hổ, không động đậy.

Một lát sau, Cổ Thủ Mặc đột nhiên quay đầu, hỏi: “Các người đã đắc tội với ai?”

Lưu Mạnh Vũ và Phan Phượng Niên cùng nhìn sang Phan Phượng Anh.

“Chỉ là một kẻ độc ác, tên Lý Dục Thần, dùng tà thuật hại con trai tôi, còn uy hiếp nếu bắt tôi phải bỏ ra mười tỷ mới chịu cứu nó. Đạo trưởng, ông phải cứu con trai tôi!”, Phan Phượng Anh nói.

Cổ Thủ Mặc không nói gì, chỉ nhìn Phan Phượng Anh.

Không biết tại sao, bị Cổ Thủ Mặc nhìn như vậy, Phan Phượng Anh bỗng có chút không tự nhiên.