Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 91




Chương 91

Lúc này, bà Lâm ở bên cạnh chợt hét lên: “Cậu… Cậu là Lý Dục Thần!”

“Cái gì?”

Người nhà họ Lâm cũng kinh ngạc.

“Cậu ta là Lý Dục Thần?”

“Đúng, chính xác là cậu ta”, bà Lâm chỉ vào Lý Dục Thần: “Đổi quần áo, cắt tóc nên trong khoảng thời gian ngắn tôi không thể nhận ra, mãi đến khi nãy cậu ta nói chuyện mới nghe ra được”.

Lâm Mộng Đình thấy khó hiểu: “Mẹ, hai người quen nhau sao?”

Nghiêm Tuệ Mẫn chất vấn Lâm Mộng Đình: “Con không biết cậu ta là ai à?”

Lâm Mộng Đình lắc đầu: “Con chỉ mới quen anh ấy được hai ngày thôi”.

“Ha, Lý Dục Thần cậu đúng là ghê gớm, lại dám chuyển mục tiêu đến con gái tôi!”

“Mẹ, mẹ nói gì thế? Anh ấy là người tốt, mấy ngày trước anh ấy còn cứu mạng con nữa”.

“Người tốt? Con có biết cậu ta là ai không?”

“Là ai?”

“Cậu ta là chồng chưa cưới chưa từng gặp mặt mấy ngày trước con còn khóc lóc ầm ĩ phản đối nói có đánh chết con cũng không chịu cưới đấy. Mấy ngày trước, cậu ta cầm giấy hôn ước đến nhà, sau đó bị mẹ đuổi về”.

“Cái gì?”

Lâm Mộng Đình thật sự không dám tin.

Cô ngơ ngác nhìn Lý Dục Thần.

Không ngờ người đàn ông này lại chính là chồng chưa cưới của cô.

Tâm trạng cô nhất thời trở nên phức tạp.

Lúc này, không ai chú ý đến chuyện quản gia Lạc Minh Sa vốn đang đứng ở một bên lặng lẽ lui ra ngoài.

“Mộng Đình, con đừng mắc bẫy của cậu ta”, bà Lâm nhắc nhở: “Cậu ta không chiếm được lợi ích lúc ở nhà chúng ta nên ra ngoài có ý đồ với con, con ngây thơ, hiền lành, dễ dàng tin tưởng người khác. Cứu mạng con gì chứ, nói không chừng đó là cái bẫy do cậu ta bày ra để con chui vào đó”.

Lâm Mộng Đình lắc đầu.

Cô không muốn tin, nhưng lời mẹ cô nói lại rất khó phản bác được.

Không hiểu sao khoé mắt cô lại ươn ướt, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

“Anh nói cho tôi biết đi, đây có phải là sự thật không?”, cô hỏi.

“Cô có tin không?”, Lý Dục Thần hỏi ngược lại.

Chỉ cần Lâm Mộng Đình nói tin, anh sẽ ngoảnh đầu đi ngay lập tức.

Anh không quan tâm đến vận mệnh của người nhà họ Lâm.

Anh sẽ để cho họ bị mây đen bao trùm và từ từ suy tàn.

Lâm Mộng Đình hít sâu một hơi, lắc đầu trả lời: “Không tin”.

Lý Dục Thần mỉm cười: “Không tin là tốt rồi”.