Chương 892
Lúc Tạ bà bà nói đến người này, vẻ mặt coi thường.
“Hừ, lão tổ chó chết!”, bà ta mằng nói: “Người sáng lập thực sự của phái Âm Sơn là tán tu Côn Luân, Tạ Ngũ Ương. Tám trăm năm trước, Tạ Ngũ Ương chu du thiên hạ, đến vùng Nam Hoang, phát hiện ra bí cảnh đầm hoang, bèn định cư ở Âm Sơn, sáng lập phái Âm Sơn.
Âm Vô Cực vốn là đệ tử của ông ta, vẫn luôn đi theo bên cạnh ông ta, được ông ta vô cùng tin tưởng. Không ngờ đó là một tên lang sói vô lương tâm! Nhân lúc Tạ Ngũ Ương bế quan độ kiếp, đã làm hỏng đạo cơ nguyên thần của ông ta. Sau khi Tạ Ngũ Ương qua đời, Âm Vô Cực đã bá chiếm Âm Sơn, tự xưng là lão tổ Âm Sơn. Những người đến sau cho rằng phái Âm Sơn là do ông ta sáng lập”.
“Tạ Ngũ Ương có một cô con gái, tên là Tạ Lăng Tiêu, vì báo thù cho bố, đã đại chiến với Âm Vô Cực ba ngày ba đêm. Vốn dĩ tu vi của bà ấy và Âm Vô Cực ngang ngửa nhau, không ngờ Âm Vô Cực không biết học ở đâu ma công, cuối cùng bà ấy thất bại bỏ chạy”.
“Sau đó, bà ấy tìm một ngọn núi khác ở đầm hoang, cũng gọi là Âm Sơn, là muốn đối kháng với Âm Vô Cực, để phát huy truyền thống Âm Sơn chân chính. Nhưng dù sao bà ấy cũng chỉ là phụ nữ, đã đấu với Âm Vô Cực cả đời, cuối cùng không thể thành công. Người đời chỉ biết Âm Sơn nơi mà Âm Vô Cực ở, còn Âm Sơn của bà ấy ở gọi là Tiểu Âm Sơn. Bất đắc dĩ, bà ấy lập môn phái khác, sáng lập ra Bách Hoa Cốc”.
Lý Dục Thần không quan tâm đến vướng mắc quá khứ giữa Bách Hoa Cốc và phái Âm Sơn, có điều lão tổ của phái Âm Sơn lại là tán tu Côn Luân, cũng vượt ngoài dự liệu của anh.
Đúng lúc này, bỗng có người đến báo: “Bà bà, không hay rồi! Người của phái Âm Sơn đánh đến, đã đến cầu nối biển hoa, mấy người Bích La sư tỷ và Huyền Nguyệt sư tỷ sắp không ngăn được rồi!”
“Cái gì?”, Tạ bà bà kinh hãi: “Bao nhiêu người đến?”
“Có mười mấy người, người dẫn đầu là Miêu Nhữ Thần, đại hộ pháp của phái Âm Sơn”.
“Miêu Nhữ Thần!”, Tạ bà bà hít một hơi khí lạnh.
Tạ Hồng Yên nói: “Bà bà, tôi dẫn các tỷ muội xông ra, quyết cho họ không còn một mảnh giáp!”
Tạ bà bà lắc đầu nói: “Miêu Nhữ Thần là đại hộ pháp của Âm Sơn, pháp lực cao cường, bây giờ còn có thể dựa vào hoa hải trận bảo vệ, một khi hoa hải trận bị phá, các cô không ai là đối thủ của ông ta. Trước đây họ đến đều thăm dò là chính, lần này khí thế hừng hực như vậy, xem ra là đến không có ý tốt gì!”
Tạ Hồng Yên liếc mắt nhìn Lý Dục Thần và Mộc Niên Phong một cái, nói: “Cũng không biết có phải có người đưa vào không!”
Lý Dục Thần biết họ đang nghi ngờ điều gì, nhưng anh chẳng thèm giải thích, nói: “Tôi đã làm xong việc của tôi, Lam Điền, chúng ta đi thôi”.
“Ồ”, Lam Điền đáp một tiếng, đi đến bên cạnh Lý Dục Thần.
“Hừ! Quả nhiên là gian tế!”, Tạ Hồng Yên lạnh lùng cười nói: “Đầu tiên lừa chúng tôi mở cửa, âm thầm phá hỏng bách hoa trận, rồi dẫn người của phái Âm Sơn vào. Kẻ bụng dạ khó lường như vậy, bà bà, tuyệt đối không được thả anh ta!”
“Im miệng!”, Tạ bà bà trừng mắt nhìn cô ta một cái: “Cậu Lý yên tâm, nếu tôi nghi ngờ cậu, thì sẽ không nói với cậu những lời này. Chỉ là bây giờ người của phái Âm Sơn ở bên ngoài, cậu ra ngoài không tiện, đợi tôi đi ra giải quyết họ, rồi cậu đi cũng không muộn”.
Lý Dục Thần nói: “Không cần đâu, chẳng phải chỉ là mấy tên nhỏ bé của phái Âm Sơn thôi mà, tôi tiện đường giải quyết luôn”.
Nói xong, kéo tay của Lam Điền đi ra ngoài.
Nghiêm Cẩn và Mộc Niên Phong đi theo phía sau.
Tạ bà bà lo lắng nói: “Cậu Lý…”
Nhưng Lý Dục Thần lại không quay đầu.
“Bà bà, bà việc gì phải gọi anh ta, cứ để anh ta ra ngoài, nếu anh ta đánh với người của phái Âm Sơn thật, cũng coi như chứng minh anh ta nói thật”, Tạ Hồng Yên nói.