Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 798




Chương 798

Nghiêm Công Nghiệp giận dữ đáp: “Không liên quan đến con! Đều là đứa nghiệt chướng kia, ngang nhiên vi phạm tổ huấn, thất tín bội nghĩa. Vốn bố còn cho rằng cậu ta chỉ hơi chút kiêu căng, thật không ngờ lại là một tên súc sinh! Ngay cả bố ruột của mình cũng rắp tâm mưu hại!”

Nghiêm Tuệ Mẫn khuyên nhủ: “Bố, thân thể bố vừa mới tốt lên, đừng nóng giận, nói không chừng anh cả cũng có nỗi khổ tâm thì sao”.

“Con nói nỗi khổ tâm chính là sợ vợ đúng không? Hừ! Năm đó bố nghĩ anh cả con yếu đuối vô dụng, lại kiêu căng ngạo mạn, nên bố tìm một người phụ nữ lợi hại như Hầu Thải Phương quản lý mới có lợi. Thật không ngờ, là sai càng thêm sai. Hầy…”

Nghiêm Công Nghiệp dúi ngực một hồi, sau đó lại mắng lớn: “Súc sinh đúng là súc sinh! Một đám súc sinh!”

Lý Dục Thần phát hiện ông cụ này khá nóng tính, tính cách mạnh mẽ. Tính cách như ông ta, sợ là không biết đề phòng tiểu nhân, chẳng trách bị người ta tính kế.

“Cậu nhóc Nghiêm Cẩn này rất được”, Lý Dục Thần xen một câu.

Nghiêm Công Nghiệp ngẩn người, sau đó thả lỏng, cũng coi như nở nụ cười, nói: “Đúng thế, Nghiêm Cẩn là đứa trẻ tốt. Tuy bố của nó cũng là kẻ nhát gan, nhưng thằng bé này lại không nhát gan. Tuy mấy hôm nay tôi nằm trên giường, đầu óc hồ đồ, nhưng cứ cách ba năm ngày Nghiêm Cẩn lại chạy đến thăm tôi, tôi cũng biết”.

Đang nói thì Nghiêm Cẩn và Lâm Vân lôi lang trung Tôn đi vào, nói: “Anh rể, ông ta đã khai rồi, bọn em đã ghi âm lại rồi!”

Bỗng nhiên nhìn thấy Nghiêm Công Nghiệp, Nghiêm Cẩn vui mừng nói: “Ông nội, ông không sao rồi!”

Lâm Vân cũng gọi nói: “Ông ngoại!”

Nghiêm Công Nghiệp mỉm cười nói: “Không sao rồi, không sao rồi, may mà có anh rể các cháu”.

Nghiêm Cẩn càng thêm sùng bái Lý Dục Thần.

Lang trung Tôn thụp một tiếng quỳ xuống đất, nói: “Nghiêm Công! Chú Nghiêm! Ông Nghiêm! Nể tình nhà họ Tôn tôi và nhà họ Nghiêm có giao tình mấy đời, ông tha cho tôi đi!”

Lý Dục Thần biết Nghiêm Công Nghiệp là người rộng lượng, lang trung Tôn nhắc đến giao tình tổ tiên, đã đánh trúng điểm yếu của Nghiêm Công Nghiệp.

Anh bèn nói trước: “Muốn sống, thì phải xem biểu hiện của ông rồi”.

Sau đó nhìn Nghiêm Cẩn và Lâm Vân nói: “Được rồi, chứng cứ xác thực, hai người các cậu, ngày mai có dám xông vào khu nhà họ Nghiêm không?”

“Dám! Có gì mà không dám!”, hai người đồng thanh trả lời.

Lâm Vân tỏ vẻ mặt hưng phấn, hỏi: “Anh rể, có phải giống như nhà họ Triệu lần trước không?”

Lý Dục Thần cười nói; “Vậy phải xem cậu và mợ của cậu có thái độ thế nào. Nhưng có một điều, lần này, tôi sẽ không ra tay, toàn bộ dựa vào các cậu, có lòng tin không?”

Lâm Vân xoa nắm đấm nói: “Đương nhiên là có rồi! Theo học anh rể lâu như vậy, đang buồn không tìm được nơi dụng võ đây!”

Nghiêm Cẩn vừa nghe thì vô cùng ngưỡng mộ, hỏi: “Anh rể, thế còn em? Lúc nào thì anh dạy em?”

“Tối nay”, Lý Dục Thần nói: “Xem ngộ tính của cậu thế nào, một buổi tối, có thể học được bao nhiêu”.

Nghe họ nói, Nghiêm Công Nghiệp không khỏi lo lắng nói: “Từ sau khi tôi ngã bệnh, người thân tín đều bị họ thay hết, bảo vệ hiện nay là người mới. Hơn nữa, anh em nhà mẹ của Hầu Thái Phương dạo này cũng chuyển đến. Mấy anh em nhà họ Hầu đều luyện võ, biết võ công, là bá chủ một phương. Bảo hai đứa trẻ đi…”

Lang trung Tôn ngồi dưới đất bỗng bổ sung nói: “Dạo này nhà họ Hầu có thầy Âm Dương đến, có thể hô mưa gọi gió, rất lợi hại! Chính là chủ ý của ông ta, cứ đòi ông cụ nói ra tung tích của cần câu rồng và cuốn sách Tử Lăng”.