Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 324




Chương 324

Phùng Thiên Minh nghĩ đến lời cảnh cáo của Trương Đạo Viễn với ông ta hôm đó, nói Lý Dục Thần là tên lừa đảo.

Còn tác hợp chuyện đấu võ giữa Lý Dục Thần và Vương Tông Sinh.

Làm nhà cái thiết kế bàn cược theo kết quả anh thắng.

Chắc cũng không phải trò lừa đảo chứ?

Phùng Thiên Minh quyết định, đến Thiên Tinh Quan một chuyến, hỏi đạo trưởng Trương.

Biệt thự Lâm Giang.

Lâm Thiếu Hằng chống gậy, đi từng bước ngắn trong sân.

Anh ta càng đi càng nhanh, càng đi càng hưng phấn, đột nhiên ném cây gậy xuống đất, cười lên ha hả:

“Ha ha ha, Thiếu Bình, em quá lợi hại! Anh còn tưởng cả đời anh phải ngồi trên chiếc xe lăn đó rồi chứ, không ngờ chỉ mới có vài ngày mà em đã giúp anh hồi phục rồi. Đây đúng là tiên thuật mà!”

Lâm Lai Phong bên cạnh cũng mừng rỡ: “Thiếu Bình, không ngờ mấy năm nay con ở Đông Doanh lại học được y thuật đáng gờm như thế”.

Lâm Thiếu Bình đứng bên cạnh mỉm cười nói: “Bố, anh cả, thứ con dùng không phải là y thuật, mà là nhẫn thuật của Đông Doanh. Con ở Đông Doanh đã bái đại sư Itazura Kazuyoshi để học tập nhẫn thuật, không phải con nói quá, so với nhẫn thuật của con thì y thuật của Hoa Hạ chẳng là cái thá gì! Chân của anh cả, nếu dùng y thuật bình thường để chữa trị, thì dù có thể chữa được cũng phải mất dăm ba tháng”.

“Thì ra là thế!”, Lâm Thiếu Hằng hưng phấn nói: “Thiếu Bình, em dạy cho anh cả nhẫn thuật đi”.

Lâm Thiếu Bình cười nói: “Anh cả, nhẫn thuật là thứ không phải ai cũng có thể học được. Thiên Nhẫn Tông xem trọng nhất là tư chất, cộng thêm những nỗi khổ mà người thường không thể gánh chịu nổi. Sư phụ em nói em có tài năng thiên bẩm rất cao, trăm năm khó gặp nên ông ấy gần như quy ẩn rồi vẫn ngoại lệ nhận em làm đồ đệ. Dù thế thì những nỗi khổ em phải chịu không phải là thứ con người ta tưởng tượng ra nổi. Nếu không, em đã không thể đột phá lên cảnh giới Thượng Nhẫn trong vòng vài năm ngắn ngủi như vậy”.

“Cảnh giới Thượng Nhẫn là gì thế?”, Lâm Thiếu Hằng hỏi.

“Thượng Nhẫn, nếu so sánh với võ học thì chắc là cỡ Hóa Kình”.

Lâm Thiếu Hằng không biết Hóa Kình là gì, nhưng Lâm Lai Phong lại biết, Dương Tử Hoa vệ sĩ của ông ta chính là cao thủ Ám Kình.

“Thiếu Bình, con phải cẩn thận một chút, Lý Dục Thần không phải hạng xoàng xĩnh gì, chú Hoa của con cũng không thể đánh lại nó”.

Lâm Thiếu Bình khinh thường nói: “Chú Hoa của con không phải là người thuộc võ đạo chính tông, chỉ dựa vào khả năng học hỏi và chút căn cơ sẵn có để chạm đến cánh cửa Ám Kình. Lý Dục Thần kia cũng chỉ hơn hai mươi, còn nhỏ hơn con vài tuổi, cao lắm cũng chỉ là Ám Kình đỉnh phong, sao mà đủ sức làm đối thử của con?

Lâm Lai Phong nhìn con trai mình, lòng hết sức mãn nguyện, cười nói: “Thiếu Bình, có đứa con trai như con, là niềm kiêu hãnh của bố. Lần này con trở về, nhà chúng ta chắc chắn có thể sớm vực dậy chỉ trong vài năm”.

Lâm Thiếu Bình cười lạnh nói: “Bố à, bố thật sự đã già rồi. Cần gì đến hai năm, đêm nay con có thể lấy lại hết tất cả những thứ mà chúng ta đã mất!”

Lâm Lai Phong lắp bắp kinh hãi: “Thiếu Bình, con định làm gì?”