Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 307




Chương 307

Viên Quốc Thành nói: “Anh vừa mới gọi điện thoại cho Trương Đông Hằng bên khách sạn Hải Châu, ông ta nói hình như Lý Dục Thần đã quen biết với cậu Trần từ trước, hai người trông có vẻ thân thiết lắm. Anh nghi ngờ nhà họ Trần cố tình gài bẫy, nói cái gì mà đến thành phố Hòa đầu tư, mục tiêu chính là nuốt chửng nhà họ Lâm. Mà Lý Dục Thần, có lẽ đã bị nhà họ Trần mua chuộc, nếu không tại sao nó lại chẳng chịu ở rể nhà họ Lâm?”

“Nhưng nhà họ Trần có ghê gớm đến mức nào cũng nằm ở Thân Châu, cọp xuống đồng bằng bị chó trêu, bọn họ muốn nuốt chửng nhà họ Lâm đâu có dễ dàng như vậy?”, Lâm Lai Nghi nói.

“Cũng không dễ dàng gì, nhưng nếu có nội gián, còn là con rể tương lai của nhà họ Lâm thì sao?”, Viên Quốc Thành cười lạnh nói.

“Ý anh là… Nó?”, Lâm Lai Nghi giật mình nhìn Trần Văn Học và Lý Dục Thần đang xuống xe cách đó không xa: “Thế thì chúng ta phải làm sao đây?”

“Tất nhiên là trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi rồi”, Viên Quốc Thành cười gian: “Em cũng có thể đi nói với thằng em không nên thân kia của em, nó có đứa con trai ghê gớm lắm mà, sắp từ Đông Doanh trở về kia mà!”

Bà Lâm, Nghiêm Tuệ Mẫn đứng bên cạnh Lâm Thu Thanh cười như một đóa hoa.

Nhà họ Lâm bàn chuyện làm ăn thành công, nét mặt chồng bà sáng rỡ.

Tuy không phải do bản thân ông ta đàm phán, nhưng Lý Dục Thần là con rể nhà này, con rể cũng là nửa đứa con trai, con rể bàn được chuyện làm ăn thì cũng như bản thân mình bàn bạc được vậy thôi mà.

Trong mắt Nghiêm Tuệ Mẫn, Lý Dục Thần đã trở thành người một nhà từ lâu.

Chỉ là đứa nhỏ này quá cứng đầu, không chịu ở rể, cứ muốn đi bằng chính khả năng của mình, còn nói ba tháng sau sẽ cho nhà họ Lâm một buổi lễ đính hôn hoàn hảo.

Nghiêm Tuệ Mẫn biết rõ, đó có phải là chuyện của một buổi lễ đính hôn thôi đâu?

Muốn nhà họ Lâm hài lòng không phải là anh dùng bao nhiêu tiền, bày vẽ ra bao nhiêu thứ là có được.

Nhà họ Lâm xem trọng thực lực đằng sau lưng anh hơn.

Anh không có, thì dù có làm hoành tráng cách mấy thì người nhà họ Lâm cũng chẳng xem ra gì.

Trần Văn Học cùng Lý Dục Thần xuống xe.

Lâm Thu Thanh chào đón, sau khi trò chuyện một lát thì bắt đầu giới thiệu cho Trần Văn Học từng thành viên của nhà họ Lâm.

Khi giới thiệu đến Lâm Mộng Đình thì hai mắt Trần Văn Học chợt sáng rỡ, nói: “Nói vậy thì đây chính là vợ chưa cưới của anh Lý à? Chậc chậc chậc, quả nhiên là quốc sắc thiên hương, thảo nào cả người như anh Lý cũng mê đắm”.

Con người anh ta nói chuyện không biết kiêng dè gì, Lý Dục Thần đã biết từ trước.

Nhưng người nhà họ Lâm thì không quen cho lắm, nhớ tới Lý Dục Thần đã công khai nói mình không ở rể nhà họ Lâm nên khó tránh khỏi một thoáng mất tự nhiên.

Nhưng Lâm Mộng Đình lại thoải mái, hào phóng cười nói: “Anh Trần quá khen”.

Trần Văn Học cười ha hả: “Tôi không thể giấu được suy nghĩ của mình, mong cô Lâm không thấy phiền lòng”.

Vào sơn trang Bắc Khê, Lý Dục Thần bỗng nhiên nhướng mày.

Anh ta ngẩng đầu, tuy là trời tối có trăng có sao nhưng bên dưới ánh trăng đó vẫn còn một tầng mây đen chưa tiêu tan.

Không đúng, Ngô Hiền đã chết, theo lý mà nói thì mây đen trên đỉnh phải tan đi rồi mới đúng chứ.

Nhưng đám mây đen sát khí đó đến nay vẫn không hề tan đi.

Xem ra, bên trong nhà họ Lâm có vấn đề, nên mới dẫn đến kiếp nạn này.