Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 164




Chương 164

Đương nhiên là ông chủ vui vô cùng, khó lắm mới được một ngày có thể bán sạch hàng dự trữ.

Ông ấy bưng một đĩa xiên nướng lớn đặt lên bàn của Lý Dục Thần.

Anh ngạc nhiên: “Hình như chúng tôi đâu có gọi thêm đồ ăn đâu?”

“Tặng cho các cậu đấy”, ông chủ hào phóng nói: “Hôm nay các cậu vừa đến, quán tôi đã đắt hơn thường ngày, coi như tôi cảm ơn các cậu đi”.

Nói rồi, ông ấy nhìn sang Lâm Mộng Đình, lúc quay lưng đi còn lầm bầm trong miệng.

“Ai da, xinh đẹp tốt thật, được nhiều người thích, côn đồ cũng có thể biến thành khách”.

Lâm Mộng Đình nhất thời không hiểu.

Nhưng Lý Dục Thần lại nghe ra chủ quán đang nhắc nhở họ, những vị khách xung quanh không có ý tốt.

Nghĩ lại thì cũng thấy đúng, đêm hôm khuya khoắt tự dưng có thêm khách, kiểu con gái nhà giàu như Lâm Mộng Đình không biết, một ông chủ quán từng trải đã buôn bán nhiều năm có thể không nhìn ra được ư?

Những người này đều nhằm vào hai người họ.

Lý Dục Thần bí mật quan sát, có thể xác định có khoảng mười người.

Nhưng hiển nhiên những người này không phải nhân vật chính, bởi vì rất rõ ràng, không có tên nào cầm đầu cả.

Lâm Mộng Đình vẫn không hiểu, nhìn đĩa xiên nướng to đùng trên bàn, hỏi: “Tại sao ông ấy lại tặng đồ ăn cho chúng ta thế?”

Lý Dục Thần cười đáp: “Ông ấy đã nói rồi mà, cô đẹp gái nên mới kéo khách giúp ông ấy đấy”.

Lâm Mộng Đình phì cười: “Học cũng nhanh lắm, còn biết dùng từ ‘kéo khách’ trên mạng này nữa cơ. Sao anh lại biết họ không phải bị anh kéo tới, anh đẹp trai, phóng khoáng, giỏi giang, văn võ song toàn, có tài trị nước lắm kia mà?”

Vừa nghĩ tới mấy từ này là Lâm Mộng Đình không nhịn cười được.

Lý Dục Thần trả lời: “Đã khuya thế này rồi, bọn họ tụm năm tụm ba, đã thế toàn là đàn ông, sao họ có thể đến để ngắm tôi được?”

Cuối cùng Lâm Mộng Đình cũng nhận thấy có điều không ổn.

Vào lúc này, hai chiếc xe thể thao lao vùn vụt tới.

Bốn người bước xuống xe, một trong số đó chính là Lâm Thiếu Hằng.

Lâm Thiếu Hằng đi thẳng tới chỗ Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình.

Anh ta bước tới bên cạnh bàn của họ, giẫm một chân lên ghế, nhìn từ trên cao xuống: “Lãng mạn quá nhỉ, khuya rồi mà vẫn đi hẹn hò ở đây”.

Lâm Mộng Đình cau mày: “Sao anh lại tới đây?”

“Sao nào, tôi không thể tới à?”, Lâm Thiếu Hằng cười khẩy: “Có phải cô sợ tôi bắt gặp hai người hẹn hò lén lút không?”

“Anh nói bậy bạ gì đó!”, Lâm Mộng Đình rất bực mình.

“Nói bậy? Nhiều người nhìn thấy hết rồi kia, sao lại bảo tôi nói bậy?”

Lâm Thiếu Hằng vừa giơ tay lên, những người xung quanh đều đứng dậy, hùng hục lao qua bao vây bọn họ.