Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1471




Chương 1471

“Nói hươu nói vượn!”, Lý Dục Thần phẫn nộ quát.

“Lão nô không hề nói hươu… Lúc trước lão nô… Cũng không dám khẳng định…”

Cái bóng càng lúc càng mờ nhạt, thần niệm càng ngày càng yếu.

“… Bí mật của Ma giáo truyền thừa lâu như vậy, bao nhiêu đời Thánh nữ cũng chưa thấy Thánh Thai… Nhưng vừa rồi kiếm khí cậu đánh ra… Tôi mới xác nhận cậu chính là người tôi muốn tìm. Bảo kiếm Huyền Minh là chí bảo của Minh giới, chỉ có bản tôn của Thiên Ma đại nhân mới có thể phát huy ra sức mạnh của nó, rơi vào trong tay người bình thường thì chỉ là một đống sắt vụn… Hơn nữa… Nơi Huyền Minh rơi xuống có thần long canh giữ. Có thể lấy đi kiếm Huyền Minh từ trong tay thần long, không còn nghi ngờ gì nữa, cậu hẳn là Thiếu chủ! Bà Cung dưới suối vàng biết cũng có thể cười vui!”

“Ông nói cái gì?”, Lý Dục Thần lấy làm kinh hãi: “Mới vừa rồi ông còn nói mẹ của tôi bị cầm tù tại vùng đất Cửu U, hiện tại lại nói bà ấy ở dưới suối vàng, hiển nhiên ông đang nói hươu nói vượn, không có một câu là thật”.

“Bà ấy chưa chết… Dưới suối vàng… Chính là Cửu U… Cửu U ở ngay dưới Hoàng Tuyền…”

“Dưới Hoàng Tuyền? Hoàng Tuyền lại ở nơi nào?”

“Hoàng Tuyền… Tại Minh giới… Cậu vốn là chủ… nhân của Minh giới… Biển Trầm Quang… Đảo Linh Lung… Núi Vô Cấu…”

Minh Phó liên tục mấy địa danh kỳ quái, cuối cùng tiêu tán dưới kiếm khí Huyền Minh.

Lý Dục Thần không hối hận một kiếm này.

Mặc dù một kiếm này chôn vùi chân tướng.

Anh không thể để Minh Phó nói thêm điều gì, từng bước một dụ dỗ anh nhập ma.

Dù anh thật sự trời sinh là ma, thì sao chứ?

Đạo tâm mười ba năm há có thể dao động bởi mấy câu nói của một ma đầu!

Mục đích của Minh Phó rất rõ ràng, từ lần đầu bọn họ gặp nhau, nó vẫn luôn dụ dỗ Lý Dục Thần nhập ma. Có lẽ là vì để biến anh thành con rối, hoặc là để kiểm tra thân phân của Lý Dục Thần xem có phải là người nó đang tìm không.

Bất luận là thế nào đều không thể làm nó đạt được mục đích.

Dù anh có thật sự mang huyết mạch Thiên Ma, Lý Dục Thần cũng sẽ không tiếp nhận người hầu này.

Khi mà vật cổ xưa ngủ say trong huyết mạch của anh lại lần nữa chậm rãi thức tỉnh, Lý Dục Thần không hề do dự, một kiếm chém giết phân thân của Minh Phó.

Lúc cái bóng biến mất, phế tích trang viên hoàn toàn khôi phục như bình thường, tâm cảnh của Lý Dục Thần cũng khôi phục như cũ.

Anh mệt mỏi thở hắt ra.

Trận chiến ngày hôm nay không khiến anh mất nhiều sức lực, giết chết Ảnh Ma đơn giản hơn giết chết Quỷ Vương nhiều.

Nhưng anh lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi, còn mệt mỏi hơn tất cả các lần chiến đấu trong dĩ vãng cộng lại.

Nhìn đống đổ nát trước mắt, anh dường như quay trở về năm bảy tuổi. Mất đi ông nội, anh một mình đứng cô đơn giữa vùng đất bỏ hoang, cô độc và bất lực đến nhường nào.

Mà khoảnh khắc này, anh cũng vô cùng cô độc.

Rốt cuộc vì sao mà nhà họ Lý diệt môn?

Cuối cùng thì mình là tiên hay ma?

Mẹ có còn sống không?