Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1459




Chương 1459

Còn chưa dứt lời, chợt thấy trong tay anh có thêm một thanh kiếm màu đen, anh nhẹ nhàng rung cổ tay một cái, thanh kiếm kia liền bay ra ngoài, chỉ để lại một vệt đuôi màu đen, xuyên qua vườn hoa, phá vỡ bức tường đầu tiên của tòa nhà rầm một tiếng, lại xuyên ra sau bức tường, ngay sau đó đâm vào tòa nhà thứ hai.

Cứ như thế không ngừng, những tiếng bảo kiếm xuyên tường chồng lên nhau, khó phân trước sau, giống như dư âm.

Vệt đuôi kia ngưng tụ trên không trung giống như một vệt đen chết chóc, thật lâu vẫn không tiêu tan.

Hoa cỏ ở gần vệt đen khô héo trong nháy mắt.

Na Nhữ An và Tác Lãng vẫn còn đang tiếp tục đấu pháp.

Dòng nước đen cuồn cuộn, cho dù là hoa sen trắng sống trong bùn mà không nhuốm bùn cũng không có cách nào giữ được màu trắng tinh của nó ở chỗ này, từng bông hoa sen đều bị nước đen bao phủ.

Chỉ còn lại mấy đóa sen trắng cuối cùng quay xung quanh Tác Lãng.

“Đừng vùng vẫy nữa, ông nhất định phải chết, ha ha ha…”

Na Nhữ An cười to, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, quay đầu nhìn về phía sau lưng.

Một kiếm khí màu đen xuyên qua vách tường, đâm vào người anh ta.

Cả người anh ta cũng bay lên theo, rầm một tiếng, bị một thanh kiếm màu đen đóng chặt lên trên tường.

Đã lâu rồi thủ đô không có mưa, cộng thêm gần đây thời tiết đầy cát bụi, dẫn đến không khí có chút vẩn đục.

Kiếm khí Huyền Minh ăn mòn không khí vẩn đục để lại quỹ tích màu đen mãi mà không tiêu tan.

Đương nhiên đám người ở cửa trang không nhìn thấy cảnh tượng Na Nhữ An bị ghim lên trên tường, cũng không biết vệt đen kia được sinh ra như thế nào.

Chỉ có yên lặng như chết và trong lòng âm thầm sợ hãi không biết nên làm thế nào.

Lý Dục Thần phủi tay, nói: “Xong rồi, nhà cũ nhà họ Lý thuộc về tôi”.

“Xong rồi?”

Na Nhữ Bình sửng sốt.

Vậy là xong rồi sao?

Bên trong còn đang đánh nhau rung thiên động địa kia kìa!

Cậu ở chỗ này phủi tay một cái liền nói xong rồi?

Đám người nhà họ Na đều cảm thấy kỳ quái, trong lòng mọi người sinh ra hoài nghi, ánh mắt nhìn về phía Lý Dục Thần liền trở nên không có ý tốt, nghĩ thế nào cũng đều cảm giác trên mặt tên nhóc này viết hai chữ: Lừa đảo!

“Nhóc con, chuyện gì thế này? Muốn lừa đảo thì cũng phải giả bộ giống một chút chứ?”

“Tôi thấy cậu ta chỉ là một tên lừa đảo, chỉ muốn lấy lại nhà cũ nhà họ Lý về thôi”.

“Thôi đi, muốn lấy là được sao? Chỉ như vậy ư, nghĩ chúng ta là đồ ngốc chắc!”

“Cậu ta mới là đồ ngốc đi, căn nhà nào cũng phải sang tên, còn nghĩ rằng giống trước đây, cầm được khế đất thì căn nhà sẽ thuộc về mình chắc”.

“Chắc là một tên giả mạo rồi, nhà họ Lý đã biến mất nhiều năm, ở đâu ra con cháu nữa!”

Mấy người nói như thế, càng càng cảm thấy Lý Dục Thần là một tên lừa đảo.