Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1373




Chương 1373

Bạch Kính Đình sững sờ: “Trò che mắt ư?”

“Kính Đình, cháu là thầy thuốc, không biết thiên hạ có huyền môn kỳ thuật. Những mánh khóe vớ vẩn đó chỉ lừa được những người ngoại đạo như cháu và mọi người thôi. Cháu xem đây”.

Nói rồi, ông ta khẽ vươn tay ra, chiếc hộp đựng kim châm mà trợ thủ của Bạch Kính Đình đang ôm chợt bay lên rồi đáp xuống trong tay Bạch Phương Hưng.

“Hay!”, có người khen một tiếng hay: “Chiêu lấy vật từ xa này hay quá!”

Đám đông vang lên một tràng vỗ tay.

Bạch Phương Hưng hất hộp gỗ lên.

Chiếc hộp lộn vài vòng trên không trung, nắp hộp mở ra, một loạt kim châm rơi ra ngoài.

Khi kim châm sắp rớt xuống đất, Bạch Phương Hưng lại tiện tay tóm chúng lên, kim châm hóa thành một dải hào quang, bắn vào bức tường bao của Bách Thảo Đường.

Kim châm cắm vào tường, chỉ còn để lại đầu kim bé bằng một dấu chấm sáng lên ánh sáng màu vàng dưới ánh mặt trời, rung lên liên tục.

Lúc này, hộp gỗ rơi xuống, Bạch Phương Hưng tiện tay vỗ một cái, hộp gỗ lại bay ra ngoài, trở về tay của trợ thủ của Bạch Kính Đình.

Chiêu này khiến mọi người xung quanh luôn miệng khen hay.

Không nói những chuyện khác, chỉ riêng chuyện cắm những cây kim châm nhỏ này vào bức tường đá dày là người bình thường đã không thể làm được rồi.

Các thầy thuốc đang có mặt ở đây lại càng tán thưởng không ngớt lời. Bởi vì bọn họ nhìn ra những chiếc kim này cắm vào tường, trông thì lộn xộn nhưng thực ra là dọc theo viền ngoài vẽ ra một hình cơ thể người, vị trí của bảy mươi hai cây kim châm vừa hay đâm trúng vào bảy mươi hai huyệt lớn trên cơ thể người.

Chẳng những có thể đâm kim châm vào bức tường đá cứng mà còn ghim trúng vào bảy mươi hai đại huyệt, công phu này quả là Xuất Thần Nhập Hóa.

Sắc mặt của người nhà họ Bạch lộ vẻ tự hào, kể cả Bạch Kính Đình cũng vậy.

“Nhà họ Bạch đúng là lợi hại!”, người vây xem tán thưởng.

Bạch Phương Hưng nghe thấy lời khen của người khác, đang hài lòng ngắm nhìn kiệt tác của mình thì chợt nghe có người hỏi:

“Thứ này có thể chữa bệnh được không?”

Người vừa hỏi câu đó chính là Lâm Mộng Đình.

Cô khoác tay Lý Dục Thần, nghiêng người dựa vào người anh, ngẩng đầu nhìn những chiếc kim châm trên tường.

Câu hỏi của cô đã làm hỏng hết bầu không khí sùng bái vừa rồi.

Mọi người như người vừa tỉnh mộng, giật mình hiểu ra, đúng vậy, kim châm cứu là để chữa bệnh, chứ có phải phi tiêu đâu, găm vào tường để làm gì?

Lý Dục Thần không khỏi mỉm cười, câu này của vợ chưa cưới của anh nhìn như tùy ý nhưng sắc thái biểu cảm và thời điểm lên tiếng lại được lựa chọn rất chính xác.

Anh cười nói: “Nếu cái này có thể chữa bệnh thì chị Mai đã là thần y đệ nhất thiên hạ rồi”.

Lâm Mộng Đình gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy. Nếu như để chị Mai ném, chắc chắn sẽ còn chuẩn hơn ông ta”.

Bọn họ đứng nói chuyện với nhau nhưng lại chọc giận người nhà họ Bạch.

Một bác sĩ mặc áo bờ lu trắng đứng bên cạnh Bạch Phương Hưng nói: “Phương pháp châm cứu đã được ghi chép trong sách cổ rồi, không phải là điều gì bí mật, chỗ khó là ở chỗ phải kiểm soát lực. Chú ba có thể đâm cây kim châm nhỏ bé vào bức tường đá, dù độ dài kim châm dài ngắn khác nhau nhưng cây nào cũng đều chỉ vừa khéo lộ ra mỗi phần đuôi, khống chế một lúc bảy mươi hai cây kim, mỗi cây kim là một lực đâm mạnh yếu khác nhau, chứng tỏ công phu điều khiển kim châm đã cực kỳ điêu luyện, có nói là trên đời không ai sánh bằng cũng không đủ”.