Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1336




Chương 1336

Có người không từ bỏ hỏi: “Có thể thêm cho tôi một số không? Tôi ngồi xe lửa cả đêm, đi từ xa đến, còn chưa ăn sáng cơ!”

“Không thêm! Không thêm! Người tiếp theo!”

“Vậy có bác sĩ khác không, giới thiệu cho tôi?”

“Tôi không biết anh bị bệnh gì làm sao giới thiệu cho anh? Tự đi xem biển đăng ký bên cạnh, ở đó có tên bác sĩ”.

Người đó còn muốn hỏi, bảo vệ đến đuổi đi: “Ấy ấy, đừng ảnh hưởng người phía sau, trên tường bên đó có giới thiệu bác sĩ, tự đi xem đi”.

Bất kể là bảo vệ hay nhân viên, thực ra đều không làm sai, nhưng nghe vậy khiến người ta khó chịu.

Lâm Mộng Đình cau mày, khẽ nói: “Chẳng lẽ họ không biết những bệnh nhân này nuôi sống họ sao?”

Lý Dục Thần chỉ vào bức hoành trên đỉnh đầu: “Đương nhiên họ biết. Nhưng trong mắt họ, vinh quang của hoàng đế cho chữ mãi mãi cao hơn dư luận”.

Bảo vệ nhìn thấy họ, đi đến hỏi: “Khám bệnh hay mua thuốc? Đừng chặn ở cửa, cản trở lối đi của người khác”.

Thái độ của bảo vệ cũng không phải ghê ghớm, nhưng giọng điệu vẫn như vậy, lạc đà chạy trong đàn dê, cao hơn một bậc.

Lâm Mộng Đình kéo Lý Dục Thần sang bên nhướng đường.

Bảo vệ thấy họ nhường lối, cũng không để ý nữa, lại sang một bên chỉ huy đám đông xếp hàng đó.

Lâm Mộng Đình thì thầm hỏi Lý Dục Thần: “Anh định làm thế nào? Chắc không phải đánh thẳng vào trong chứ?”

Lý Dục Thần ngạc nhiên nói: “Anh và nhà họ Bạch không có thù oán, anh đánh vào trong làm gì? Anh chỉ xuất phát từ sự tôn trọng với Trường Xuân chân nhân và Bạch Vân Quan, mới muốn tìm Bạch Phương Hưng đưa anh đến chỗ Vương Sùng Tiên bế quan, nếu không anh trực tiếp xông vào Bạch Vân Quan là được, hà tất phải làm thêm một việc?”

Lâm Mộng Đình nói: “Nếu Bạch đạo trưởng không gặp anh thì sao?”

“Thì anh đăng ký lấy số”.

Lý Dục Thần nói xong, liền đến trước bức tường viết rất nhiều tên bác sĩ chuyên ngành và lời giới thiệu, nhìn mấy cái, không tìm thấy tên của Bạch Phương Hưng.

Anh vẫy tay với bảo vệ.

Bảo vệ đến hỏi: “Có chuyện gì?”

“Sao ở đây không có tên của đại phu Bạch Phương Hưng?”, Lý Dục Thần hỏi.

“Bạch Phương Hưng?”, bảo vệ ngẩn người, hình như đang nghĩ cái tên này: “Không có cái tên này, anh có nhầm không? Mười mấy bác sĩ họ Bạch của Bách Thảo Đường đều ở trên tường, anh xem kỹ lại đi”.

Xem ra bảo vệ không biết Bạch Phương Hưng này, cũng có nghĩa là, Bạch Phương Hưng không đến Bách Thảo Đường ngồi khám bệnh. Hôm nay ông ta chỉ vì nhà họ Bạch gặp phải vấn đề khó nên đến giúp đỡ.

“Vậy làm phiền anh đi thông báo một tiếng, nói bên ngoài có ngươi tìm Bạch Phương Hưng”, Lý Dục Thần nói.

“Hây, tôi đã nói với anh không có người này rồi, sao anh không hiểu?”, bảo vệ hơi nghi hoặc và thận trọng nhìn Lý Dục Thần.

Đúng lúc này, bỗng nhiên ở cửa Bách Thảo Đường có không ít người vây đến, đang chỉ chỉ trỏ trỏ.

Bảo vệ liền bỏ mặc Lý Dục Thần, đi ra ngoài xem.

Thì ra, bên ngoài có một cô gái đến.

Quần áo trên người cô gái vừa bẩn vừa rách, da mặt nâu nâu, giống như tắm nắng rất lâu, trong nếp nhăn giữa làn da đầy bụi, dường như vừa xuyên không cát bụi đến đây.

Nhưng đôi mắt của cô ta lại trong veo, giống như sao sáng trong bầu trời đêm tĩnh mịch nhất.