Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1207




Chương 1207

“Hừ, thừa nhận thì sao chứ? Ông cho rằng ông có tay đấm là làm được gì tôi à?”, Phan Phượng Niên nhìn Mã Sơn: “Vị này chính là cậu Lý nổi tiếng Nam Giang đi? Ha ha, đúng là rất giỏi đánh đấm!”

Mã Sơn cười ha ha: “Phan Phượng Niên, chỉ bằng tầm nhìn hạn hẹp này của ông mà cũng đòi nhận ra cậu Lý à! Nghe cho kỹ vào, ông đây tên là Mã Sơn!”

Phan Phượng Niên vô cùng kinh hãi, không nghĩ tới đây không phải Lý Dục Thần.

Nhưng mà điều này lại khiến ông ta có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Ha ha, nghe nói Lý Dục Thần là Tông Sư, còn có thể khiến tôi kiêng kị mấy phần, nếu cậu không phải, vậy tôi còn gì phải sợ nữa”.

Vừa nói xong, đột nhiên có một người mặc áo vải mộc mạc, cầm một thanh đoản kiếm gỗ đào lóe ra bên cạnh ông ta.

Mà những người khác thì tản ra, bao vây Phan Phượng Niên ở trung tâm, trong tay mỗi người đều có một khẩu súng.

Phan Phượng Niên cười ha ha: “Đừng quên, nơi này là thành phố Long. Bầu trời ở thành phố Long, một nửa là của Mao Sơn, một nửa là của Phan Phượng Niên tôi!”

Trông thấy bên cạnh Phan Phượng Niên xuất hiện nhiều người cầm súng như vậy, Lang Dụ Văn nhíu mày.

Ông ta cũng là người từng trải, đã qua lại với rất nhiều hào môn đại tộc, thường thấy được việc đời.

Bàn về súng, ông ta cũng từng sử dụng rồi, bên cạnh cũng có vệ sĩ đeo súng, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy tên nhà giàu nào nuôi nhiều vệ sĩ cầm súng trong nhà như vậy.

Nhà họ Trần ở Thân Châu to lớn như thế mà bình thường bên cạnh gia chủ Trần Định Bang cũng chỉ có hai ba vệ sĩ đeo súng, những người khác đều là cao thủ công phu.

Hành động này của Phan Phượng Niên càng giống như đại ca xã hội đen một trăm năm trước, mà không phải gia chủ hào môn xã hội hiện đại.

Có thể thấy được mặc dù ông ta là bá chủ thành phố Long, tự xưng là trời của thành phố Long, nhưng lại không có bao nhiêu cảm giác an toàn. Trong việc làm ăn của nhà họ Phan nhất định là có không ít việc đen tối.

Lý Dục Thần làm như không thấy đội ngũ vũ trang súng ống đầy đủ này, ngược lại là người mặc áo vải cầm kiếm gỗ ở giữa mới thu hút sự chú ý của anh.

Trên người người này có pháp lực dao động, mà thanh kiếm gỗ đào kia cũng không phải kiếm gỗ đào bình thường, thân kiếm ẩn chứa khí tức lôi điện.

Chất liệu là gỗ đào bị sét đánh, được dùng pháp thuật rèn luyện thành. Mà bên trong khí tức lôi điện này còn ẩn chứa huyết tinh và sát khí. Xem ra là đã từng giết không ít người.

Dường như Phan Phượng Niên rất tự tin với lực lượng vũ trang của mình, cũng không biết sự tự tin này bắt nguồn từ đám vệ sĩ cầm súng hay là tên cầm kiếm gỗ kia.

Lý Dục Thần cười nói với Vấn Mã Sơn: “Anh Mã Sơn, một đường đánh vào đây có cảm giác như thế nào?”

Mã Sơn khinh thường nói: “Chỉ là một đám người vô tích sự, không đã nghiền chút nào!”

Lý Dục Thần nói: “Anh Mã Sơn, cẩn thận một chút, đã đến lúc kiểm tra công phu của anh rồi đấy”.

“Em muốn nói đến đám ngốc nghếch cầm súng đó sao?”, Mã Sơn đưa tay chỉ vào một người, cười ha ha nói: “Đã lấy súng ra hết rồi, chứng tỏ là không còn bản lĩnh gì khác, vậy thì có gì phải sợ! Ha ha ha…”

Tiếng cười của anh ta còn chưa dứt, cả người đã xông ra ngoài nhanh như chớp, lao vào trong đám vệ sĩ của Phan Phượng Niên.

Mặc dù những tên vệ sĩ cầm súng kia đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng không nghĩ tới Mã Sơn lại hành động nhanh như vậy. Lúc đánh cận chiến, có lẽ súng còn không dùng tốt bằng một con dao găm, nhất là ở dưới tình huống xung quanh có nhiều người một nhà như vậy, nếu liều lĩnh nổ súng sẽ rất dễ dàng bắn nhầm, thậm chí làm Phan Phượng Niên bị thương.