Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1128




Chương 1128

Na Nhữ An nói chuyện với Liễu Kim Sinh trong mật thất suốt một đêm, ngày hôm sau trời chưa sáng đã vội vàng rời đi.

Liễu Chấn Võ không biết bọn họ trao đổi cái gì, bởi vì ngay sau đó Liễu Kim Sinh bế quan ba ngày. Sau khi xuất quan thì cũng không nói gì cả, chỉ gọi ông Năm Lôi đến.

Kế tiếp thì Lý Dục Thần và Nhất Chi Mai đến.

Liễu Chấn Võ nói: “Anh, rốt cuộc cậu Na đã nói chuyện gì với anh?”

Liễu Kim Sinh trả lời: “Cậu Na nhắc đến một người, còn cho anh một món đồ”.

“Ai? Đồ gì?”

“Lý Dục Thần. Cùng với đồ vật có thể lấy mạng cậu ta”.

“Cậu Na có thù oán với thằng nhãi họ Lý ấy à?”

“Có thù oán hay không thì anh không biết, nhưng em nghĩ xem, Lý Dục Thần phách lối tuyên bố nhà họ Lý trở lại, mấy ông lớn ở thủ đô sao có thể ngồi yên?”

“Em hiểu rồi”, Liễu Chấn Vũ bỗng nói: “Năm xưa, sau khi nhà họ Lý bị diệt, nhà họ Na chiếm lấy vị trí của họ. Bây giờ nhà họ Lý trở về, nhà họ Na chắc chắn sẽ không vui. Vì vậy nhà họ Na muốn mượn tay chúng ta lấy mạng Lý Dục Thần”.

“Không, em sai rồi”, Liễu Kim Sinh cười nói: “Không chỉ nhà họ Na muốn lấy mạng của cậu ta, mà là tứ đại gia ở thủ đô đều muốn mạng của Lý Dục Thần”.

“Với năng lực của Lý Dục Thần, em sợ Năm Lôi không đánh lại được cậu ta”, Liễu Chấn Võ nói.

Liễu Kim Sinh lắc đầu, nói: “Năm Lôi là một kẻ vô dụng, đến cả Nhất Chi Mai ông ta cũng không làm gì được chứ nói gì đến Lý Dục Thần”.

“Vậy sao anh…”

“Ha ha”, Liễu Kim Sinh cười: “Năm Lôi chỉ là mồi thôi”.

“Mồi?”

“Chấn Võ, em quên rồi à, chỗ chúng ta từng là cửa đầu tiên sáu nước đến dẹp loạn Uy. Tổ tiên và Thích tướng quân chiến đấu chống lại người Uy ở đây, để lại biết bao truyền thuyết nhiệt huyết!”

Nói đến đây, đôi mắt của Liễu Kim Sinh sáng bừng lên.

“Tất nhiên là em nhớ, đó là vinh quang của nhà họ Liễu chúng ta!”, Liễu Chấn Võ nói.

Liễu Kim Sinh gật đầu, cười hỏi: “Vậy đã bao lâu rồi em chưa đến Tứ Vệ sở?”

“Em…”

Liễu Chấn Võ im miệng. Tứ Vệ sở là cứ điểm kháng Uy năm xưa, bây giờ không trở thành địa điểm du lịch thì cũng thành khu phế tích. Đúng là ông ta đã lâu chưa đến đó.

Liễu Kim Sinh nói: “Năm đó Thích tướng quân đóng quân ở Lâm Giang Vệ, còn nhà họ Liễu chúng ta trú đóng ở Định Hải Vệ. Bên cạnh thành cổ Uy Viễn, có một cổ trại, nơi ấy từng là chỗ ở của tổ tiên nhà họ Liễu khi xưa”.

“Em biết nơi ấy, nó bị bỏ hoang”, Liễu Chấn Võ nói.

Liễu Kim Sinh cười nói:

“Anh cải tạo nó thành sòng bạc”.

“Hả?”, Liễu Chấn Võ kinh ngạc: “Sòng bạc?”

“Đưa cho Năm Lôi”, Liễu Kim Sinh nói thêm: “Nhưng Năm Lôi không biết cổ trại ấy thật ra là nơi Thích tướng quân từng thí nghiệm chiến trận, kết cấu kiến trúc của nó vốn là một trận pháp”.

Liễu Chấn Võ đã hiểu ý của Liễu Kim Sinh: “Ý của anh là trận pháp ở nơi đó vẫn còn tồn tại đến bây giờ?”

“Tuy không bằng lúc Thích tướng quân còn sống, nhưng cũng không yếu. Chỉ cần có ba mươi sáu cao thủ Hóa Kình canh giữ ở đó, cho dù là Đại Tông Sư cũng không chạy ra được”.