Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1105




Chương 1105

Viên Thọ Sơn nghe vào trong tai, nhưng lại làm bộ như không nghe được. Bây giờ ông ta chỉ quan tâm đ ến thái độ của Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần bỗng nhiên nở nụ cười: “Viên Thọ Sơn, ông cảm thấy tôi sẽ tin ông sao?”

Viên Thọ Sơn lập tức quỳ xuống đất, đưa tay chỉ trời.

“Cậu Lý, nếu Viên mỗ có nửa câu nói dối sẽ bị thiên lôi đánh xuống!”

“Nếu lời thề hữu dụng thì còn cần thiên đạo làm gì?”, Lý Dục Thần ngẩng đầu, ánh mắt như xuyên thấu qua trần nhà, thấy được trời xanh.

Viên Thọ Sơn biết mình tài năng nịnh nọt của mình hay làm trong việc làm ăn đã không có tác dụng ở chỗ này.

Ông ta nhanh chóng suy nghĩ, quỳ trên mặt đất đập đầu bình bịch:

“Cậu Lý! Lý Đại Tông Sư! Cậu tha cho tôi đi! Như thế này đi, chỉ cần cậu buông tha cho tôi, tôi cam nguyện làm chó giữ nhà cho nhà họ Lý, đời này kiếp này, tất cả đồng đạo võ lâm đang ngồi ở đây đều có thể làm chứng!”

Trong đại sảnh vang lên những tiếng ồn ào.

Lời nói hành động của Viên Thọ Sơn đều khiến người ta giận sôi.

Vừa rồi lúc muốn quyết đấu cùng Lý Dục Thần còn cuồng ngôn bảo Lý Dục Thần quỳ xuống dập đầu, thừa nhận mình là một con chó của nhà họ Viên mới bỏ qua cho anh. Kết quả lại là mình quỳ xuống đất dập đầu trước, cam nguyện làm chó giữ nhà của nhà họ Lý.

Một vị Tông Sư, gia chủ của gia tộc top 3 Tiền Đường, vậy mà lại nói ra những lời này!

Đây là sự sỉ nhục của Tiền Đường, là sự sỉ nhục của võ lâm!

Thế nhưng đối mặt với tử vong, đối mặt với việc gia tộc bị hủy diệt, Viên Thọ Sơn đã không nghĩ được nhiều như vậy.

Chỉ cần có thể sống sót, chỉ cần có thể bảo vệ được nhà họ Viên, bảo ông ta làm chó, ông ta cũng nhận.

Ông ta nằm rạp trên mặt đất, còn cố ý kêu gâu gâu hai tiếng.

Lý Dục Thần lắc đầu: “Đáng tiếc, nhà họ Lý tôi không thiếu chó giữ nhà, càng không cần loại chó như ông!”

Sắc mặt Viên Thọ Sơn hoàn toàn trắng bệch, biết hôm nay đã không thể nào hòa giải được với Lý Dục Thần.

Ông ta trở mình một cái, bò dậy từ dưới đất, chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Họ Lý, cậu đừng có mà quá nhẫn tâm! Đừng cho là tôi thật sự sợ cậu, cùng lắm thì cá chết lưới rách!”

Còn chưa dứt lời, ông ta đã đột nhiên ra tay.

Vừa rồi một kiếm kia của Lý Dục Thần quá mức rung động, Viên Thọ Sơn tự biết không phải là đối thủ của anh. Nhưng ông ta nghĩ dù sao mình cũng là Tông Sư, chắc vẫn sẽ có sức đánh một trận.

Vừa rồi trong trận chiến bảy đối một với Itazura Kazuyoshi, Viên Thọ Sơn vẫn còn giữ lại sức mạnh, cho nên gần như không bị thương tích gì, chỉ là giả vờ bị thương rất đau đớn.

Điều này cũng trở thành cơ hội tốt nhất để ông ta đánh lại Lý Dục Thần.

Không có người nào sẽ đề phòng một người bị thương nặng, hơn nữa vừa mới còn quỳ trên mặt đất dập đầu.

Đây là cơ hội duy nhất của Viên Thọ Sơn.

Cho nên hắn đã dùng hết toàn lực.

Chỉ tiếc cho dù ông ta có tính toán kỹ càng thế nào thì đứng trước mặt thực lực chân chính, tất cả đều là phí công.