Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1024




Chương 1024

Bà ta hận không thể đích thân lên…

Đúng lúc này, trong đám đông đối diện có người cười lạnh lùng:

“Ha ha, thế gia thủ đô gì chứ, cậu ấm thần bí gì chứ, thì ra là một vở kịch vụng về tự đạo tự diễn của nhà họ Lâm thôi!”

Người nói câu này chính là Lưu Vinh Thành, chủ tịch của tập đoàn Vinh Thành.

Vừa nãy Lưu Vinh Thành còn đang lo lắng sợ hãi vì con gái đắc tội với cậu Lý, bỗng phát hiện cậu Lý thủ đô này chẳng qua chỉ là con rể ở rể của nhà họ Lâm, lập tức cảm thấy nực cười.

Ông ta cũng từng nghe nói về Lý Dục Thần, nghe nói võ công rất giỏi, rất biết gây chuyện, đã đắc tội với mấy gia tộc lớn.

Quan trọng nhất là, tên nhóc này xuất thân bình thường, nghe nói là kẻ nhặt phế liệu, được Lâm Thượng Nghĩa nhìn trúng mới định hôn ước.

Vậy thì rất hiển nhiên, vở kịch này, chính là người nhà họ Lâm tự đạo tự diễn.

Mục đích là muốn Lý Dục Thần thành con cháu đời sau của nhà họ Lý ở thủ đô, khiến người ta nghĩ nhà họ Lâm đã có chỗ dựa mới, đảo ngược tình hình lụi bại hiện tại.

Nhưng theo Lưu Vinh Thành thấy đây đúng là trò cười!

Một nhà họ Lý ở thủ đô thì có thể khiến nhà họ Lâm thoát khỏi cái chết? Thì có thể khiến nhà họ Viên tha cho nhà họ Lâm?

Lưu Vinh Thành đứng ra nói, không chỉ vì trong lòng có tự tin, mà còn muốn thể hiện trước mặt Viên Thọ Sơn.

“Con gái à, vừa nãy con làm rất đúng, nên phế bỏ cậu ta!”

Lưu Hiểu Tinh cũng bình tĩnh lại từ trong chấn kinh. Nghĩ đến chuyện xảy ra trên bờ hồ vừa nãy, thì tức không để đâu cho hết.

“Con nói mà, kẻ này làm sao có thể là cậu Lý thủ đô! Các vị, mọi người không biết phải không, vừa nãy ở bên hồ tôi đụng phải người này, thậm thà thậm thụt, vừa nhìn là biết không phải người tốt. Anh ta thấy tôi xinh đẹp, còn muốn vô lễ với tôi, cũng may tôi đưa theo vệ sĩ!”

Lời này khiến toàn hội trường xôn xao.

“Thì ra là người như vậy ư!”

“Đúng thế, cũng thật không biết xấu hổ, còn muốn mạo nhận cậu ấm thế gia thủ đô!”

“Tưởng rằng giở trò che mắt người khác, thì có thể lừa được mọi người, đúng là mơ tưởng hão huyền!”

“Ha ha ha, nhà họ Lâm cũng thật nực cười, tìm một con rể ở rể nhặt phế liệu mạo nhận cậu ấm thủ đô, còn giữa đường vô lễ với thiên kim của chủ tịch Lưu, diễn hỏng cả vở kịch rồi!”

Mọi người anh một câu tôi một câu, ban đầu còn chỉ là chế nhạo, sau đó biến thành các kiểu tấn công độc ác.

Đinh Hương nghe mà nổi giận, lớn tiếng nói: “Các người ăn nói linh tinh, anh Dục Thần không phải loại người đó!”

Cô ấy không nói còn tốt, cô ấy vừa nói, bên đó lập tức có người chỉ vào cô ấy nói: “Cô ta tên Đinh Hương, là đồng bọn với tên họ Lý kia, hồi nhỏ cũng đi nhặt phế liệu. Bây giờ học ở đại học Nam Giang, bạn học với Lâm Mộng Đình”.

“Ha, chẳng trách làm phù dâu, quả nhiên là đã sắp xếp trước!”

“Anh nhìn cô ta xem, cũng kiếm cơm bằng khuôn mặt. Một kẻ nhặt phế liệu có thể vào đại học Nam Giang, chắc cũng dựa vào quan hệ với nhà họ Lâm!”