Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 811: Đội máy bay trực thăng




 

 Bên trong biệt thự núi Vân Mộng. 

 Lâm Hàn ngẩn ngơ nhìn Dương Lệ đang sắp xếp quần áo trong phòng để đồ, có chút không nỡ đi, nhưng lại chẳng có cách nào khác. 

 Chuyện bên Bắc Đông, rồi hội nghị quý tộc ở thành phố Thiên Kinh đều cần Lâm Hàn ra mặt, không thì anh không yên tâm. 

 Lúc này, nỗi lòng Dương Lệ cũng tràn đầy quyến luyến, thậm chí còn rơm rơm nước mắt. 

 Nhưng Dương Lệ lại nhịn xuống, không để Lâm Hàn nhìn thấy, tiếp tục sắp xếp quần áo. 

 Chẳng mấy chốc, Dương Lệ đã sắp xong. Bấy giờ, cảm xúc cô cũng ổn định lại, mặt mày khôi phục như thường. 

 "Được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi", Dương Lệ bước tới trước mặt Lâm Hàn, cười nói. 

 Lâm Hàn gật đầu, rồi cùng cô đi ăn cơm. 

 Bầu không khí trong bữa cơm có hơi nặng nề, cả hai đều không nỡ xa nhau. Sau khi cơm nước xong, hai người bèn về phòng nghỉ ngơi. Đêm nay, sẽ là một đêm khó ngủ. 

 Cùng lúc đó, bên phía La quốc đang chuẩn bị bắt đầu vận chuyển. 

 La Văn nói chuyện với Lâm Hàn xong, biết sẽ vận chuyển mấy cái nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng kia thì kinh ngạc đến mức không thể tưởng tượng nổi. 

 Nhưng khi anh ta quay lại bên trong mấy nhà xưởng kia, đã phát hiện có người đang tháo dỡ máy móc và gắn thêm một số thiết bị. 

 La Văn lập tức cảm thấy nghi hoặc, nhìn cảnh kia, có vẻ bọn họ thật sự tính chở những máy móc hạng nặng kia đi. Thế nhưng, số máy móc đó cồng kềnh và nặng như thế thì vận chuyển đi bằng cách nào? 

 Giờ đã là đêm khuya, số máy móc hạng nặng đó cũng được tháo dỡ xong, còn gắn thêm một số thiết bị. 

 Có vẻ những thiết bị kia là để phục vụ cho quá trình vận chuyển, chỉ là trông rất kỳ lạ, vì chúng đều được gắn ngửa mặt lên. Điều này càng khiến La Văn cảm thấy khó hiểu. 

 Có điều, La Văn biết Lâm Hàn không phải là loại người chẳng biết dò trước tính sau. Nếu anh nói đã chuẩn bị hết thì chắc chắn có cách của mình, nên La Văn cũng không hỏi nhiều mà chỉ yên lặng đợi. 

 Đêm đã khuya, La Văn chẳng thấy động tĩnh gì hết, chỉ thấy bọn họ lẳng lặng đứng đợi ở khoảng đất trống kia. Đang lúc La Văn không nhịn được muốn hỏi thăm kế hoạch của họ thì chợt nghe thấy từng tiếng ầm ầm. 

 Âm thanh đó giống như tiếng gió rít truyền đến từ đằng xa, rồi lại không giống lắm, nghe có chút kỳ lạ. Nhưng La Văn lại cảm thấy quen quen, dường như đã nghe ở đâu đó rồi. 

 La Văn nhìn về phía ấy thì thấy trên không trung có một số điểm sáng đang đến gần. 

 La Văn chợt đoán được một khả năng, rồi cảm thấy không tài nào tin nổi. 

 "Lẽ nào họ tính dùng máy bay trực thăng để vận chuyển?", La Văn kinh ngạc thốt lên. 

 Ban nãy, La Văn cũng có đoán những người kia sẽ vận chuyển bằng cách nào, thông thường, với những thiết bị cỡ lớn thì cách tốt nhất là dùng xe lửa hoặc tàu chở hàng. 

 Nhưng đây là La quốc, nước này không giáp biển, nên không thể dùng tàu chở hàng để vận chuyển được. 

 Còn xe lửa, dù có tuyến đường nối liền với Hoa Hạ, nhưng không gian trong xe lại khá nhỏ, vận chuyển thiết bị khác còn được, chứ muốn chở số máy móc hạng nặng kia đi thì bó tay. 

 Tếng động và điểm sáng kia có vẻ là máy bay trực thăng, lẽ này bọn họ định dùng nó để vận chuyển ư? 

 La Văn nhìn số máy móc cồng kềnh đằng sau, thiết bị được gắn thêm đều hướng lên trên, đúng là để tiện cho việc vận chuyển bằng máy bay trực thăng. Xem ra, những người kia quả thật tính chở chúng đi bằng máy bay trực thăng. 

 Có điều, La Văn lại lập tức lắc đầu. Anh ta cũng biết đôi chút về máy bay trực thăng, đương nhiên biết nó có thể vận chuyển hàng hóa nặng. Nhưng số máy móc kia thật sự quá nặng, đã vượt qua sức nặng mà trực thăng có thể chở. 

 Bấy giờ, mấy điểm sáng kia cũng đã bay tới gần để lộ ra hình dáng trên bầu trời, đúng là một đám máy bay trực thăng. 

 Chỉ là, những chiếc trực thăng ấy lại hơi khác với tưởng tượng của La Văn. Chúng đều là máy bay trực thăng chuyên môn vận chuyển hàng hóa cỡ lớn. 

 La Văn nhớ là trong nước không có sản xuất loại trực thăng cỡ lớn này, thậm chí với trình độ kỹ thuật trước mắt của Hoa Hạ thì không thể nào nghiên cứu chế tạo ra nó. 

 Đáng kinh ngạc không chỉ là loại trực thăng cỡ lớn này, mà còn về số lượng của chúng. 

 Hồi nãy cách khá xa nên La Văn không đếm được hết, chỉ thấy vài điểm sáng, cho rằng chẳng qua là vài cái trực thăng thôi. Nhưng giờ, La Văn nhìn ra xa, toàn bộ phía sau đều là những chiếc máy bay trực thăng cỡ lớn kia, rõ ràng là cả một hạm đội trực thăng vận chuyển khổng lồ! 

 "Đây...", La Văn há hốc miệng, muốn nói gì đó lại không biết nên nói gì, kinh ngạc đến mức lộ hẳn ra mặt. 

 Mà những người xung quanh La Văn lại hết sức bình tĩnh, dường như đã quen với cảnh ấy. 

 Đội máy bay trực thăng chậm rãi hạ xuống, vô số nhân viên vội vàng bắt tay gắn những thiết bị phía trên của số máy móc kia vào máy bay. 

 Tuy số máy bay trực thăng kia đều là những chiếc trực thăng có quy mô lớn nhất trên thế giới, nhưng hiển nhiên cũng không thể bỏ số máy móc hạng nặng kia vào, nên đành phải dựa vào mấy thiết bị được gắn thêm kia nối với hàng hóa để chở đi. 

 La Văn nhìn cảnh tượng trước mắt mà không biết nói gì. Trước đó, anh ta có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra những người kia làm cách nào để chở hết số máy móc đó đi. Giờ xem ra, chuyện gì cũng có thể, mà còn chẳng khó khăn gì mấy. 


 La Văn vội vàng gật đầu, sau đó leo lên máy bay trực thăng. 

 Sau đó, số máy bay trực thăng cỡ lớn này lần lượt khởi động, chậm rãi cất cánh. 

 La Văn thổn thức nhìn mấy cái nhà xưởng lớn dưới chân, ai ngờ những máy móc hạng nặng trong mấy nhà xưởng kia sẽ bị chở đi hết trong một đêm chứ. Nếu là trước đây, La Văn sẽ không tin. Nhưng sau khi chứng kiến tận mắt thì anh ta đã không còn nghi ngờ gì nữa. Có điều, không ngờ thế lực này lại lợi hại như vậy, thế mà lại sở hữu nhiều máy bay trực thăng cỡ lớn như thế. 

 Một lát sau, từng tốp máy bay trực thăng chậm rãi cất cánh bay về phía tỉnh Bắc Đông ở Hoa Hạ.