Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 665: Móc nối với Tạ Kiến Bình




 Từ lúc Tạ Kiến Bình bước vào thì đã hấp dẫn sự chú ý của Triệu Tứ Hải, nhìn cách quản lý tiếp đãi khách sáo với ông ta thì Triệu Tứ Hải cũng biết đây hẳn là một ông lớn. 

 Hiện tại, Tạ Kiến Bình đang tỏ ra không hài lòng về lợi ích mang lại. Tuy năng lực làm việc của Triệu Tứ Hải chẳng ra làm sao, nhưng về mặt này thì lại khá rõ, những dự án mà quỹ đầu tư Nhân Phàm đang hợp tác với vùng Bắc Đông không tồi chút nào, nó chắc chắn là lợi nhuận cao nhất trong kinh doanh hợp pháp. Nhưng, Tạ Kiến Bình vẫn chê lợi nhuận quá ít, rõ ràng cho thấy ông ta không phải kiểu người kinh doanh đứng đắn, ông ta quen với những mô hình kinh doanh trong vùng xám hơn, thế nên không đủ tầm để nhìn ra lợi ích ẩn sau của việc kinh doanh hợp pháp. 

 Tức thì, Triệu Tứ Hải liền biết cơ hội của mình đến rồi, Tạ Kiến Bình này chính là người mà mình đang trông ngóng. Giờ đã gặp được thì bước kế tiếp phải nghĩ ra cách tiếp cận ông ta mới được, mà còn phải qua mặt được đám người trong quỹ đầu tư Nhân Phàm nữa. 

 Dù sao thì quỹ đầu tư Nhân Phàm chỉ kinh doanh những lĩnh vực hợp pháp, nếu bọn họ phát hiện Triệu Tứ Hải có liên quan đến các vụ làm ăn trong vùng xám của Tạ Kiến Bình, một khi ban lãnh đạo quỹ đầu tư Nhân Phàm biết được, lúc đó Tạ Kiến Bình không hề hấn gì nhưng ngược lại Triệu Tứ Hải lại xong đời. 

 Khi đó, có lẽ không chỉ đơn giản là bị sa thải mà còn bị quỹ đầu tư Nhân Phàm khởi kiện để giải quyết cho dứt điểm. 

 Trong khoảng thời gian làm việc ở quỹ đầu tư Nhân Phàm, Triệu Tứ Hải cũng đã khá quen thuộc với nơi đây, cũng nắm rõ đôi chút bọn họ đang làm những gì. 

 Bấy giờ, quản lý kia nghe được nghi hoặc trong lời của Tạ Kiến Bình lại cười nói: "Sếp Tạ, có lẽ ông chưa biết, tỉ lệ giữa hiệu suất và giá trong hợp tác giữa chúng ta đã tương đối cao rồi, lợi nhuận cũng không thấp. Mong ông hãy tin tưởng vào thực lực của quỹ đầu tư Nhân Phàm chúng tôi, chắc chắn sẽ không dùng quá nhiều tiền vốn, nhân lực và trang thiết bị của các ông. Chỉ là kiếm ít hơn chút nhưng tuyệt đối có thể mang đến cho các ông được số tiền xứng đáng". 

 "Được rồi, được rồi, vậy mấy người làm việc tiếp đi, tôi đi đây". 

 Tạ Kiến Bình mất kiên nhẫn ném lại sấp tài liệu lên bàn rồi bỏ đi một mạch. 

 Đương nhiên Tạ Kiến Bình biết rõ lời của quản lý kia là sự thật, ông ta cũng tin vào thực lực của quỹ đầu tư Nhân Phàm, bởi vì hết thảy vấn đề đều phát sinh từ "kinh doanh hợp pháp" mà thôi. 

 Nhưng, Trương Thiên Sơn và Lâm Hàn đều nhất quyết muốn kinh doanh những lĩnh vực này, không muốn dây vào làm ăn của vùng xám nữa, nên dù Tạ Kiến Bình lại rất muốn đi theo con đường làm ăn của vùng xám, nhưng chỉ đành bó tay nghe theo. 

 "Đợi khi kế hoạch bên vùng Bắc Đông thành công, Trương Thiên Sơn sẽ không thể ngăn cản mình nữa, mà cũng phải nghĩ cách đối phó với bên Lâm Hàn. Dù sao ở đây cũng là địa bàn của bọn họ nên khá bất tiện, tốt nhất phải liên lạc với một số thế lực khác ở vùng Hoa Đông", Tạ Kiến Bình thầm nghĩ rồi rời khỏi đại sảnh. 

 Lúc này, Triệu Tứ Hải mới vội vàng đuổi theo ra cửa. 

 "Triệu Tứ Hải, anh làm gì thế? Công việc hôm nay còn đang tất bật mà còn tính đi lang thang đâu đó hả?", quản lý thấy Triệu Tứ Hải đi thì không vui nói. 

 Triệu Tứ Hải nghe thấy thì sắc mặt bỗng thay đổi, hồi còn ở công ty bất động sản, ngoại trừ Phùng Thạch ra thì ai thấy anh ta đều phải lễ phép khách sáo, nào có chuyện dùng giọng điệu thế này nói chuyện với anh ta? 

 Có điều Triệu Tứ Hải cũng biết, người ở dưới mái hiên không cúi đầu không được, hiện tại anh ta không dám cãi lại người quản lý này, chỉ có thể nhịn, đợi khi móc nối được với Tạ Kiến Bình, khiến ông ta giúp mình về sau suôn sẻ thì không cần phải để ý sắc mặt quản lý này mà sống nữa. 

 Nhưng, lúc này Triệu Tứ Hải vẫn chưa dám như thế, chỉ có thể tươi cười nói: "Quản lý, bụng tôi hơi khó chịu, tôi định đi WC, tí nữa quay lại làm việc ngay". 

 Đây là nhu cầy sinh lý của mỗi người nên quản lý cũng không nghĩ nhiều, chỉ khẽ gật đầu nói: "Đi đi, nhanh rồi về". 

 "Được". 

 Triệu Tứ Hải đáp rồi vội vàng chạy ra đại sảnh, đuổi theo hướng Tạ Kiến Bình rời đi. 

 Triệu Tứ Hải chạy một mạch đến bãi đỗ xe thì mới dừng lại, anh ta nhìn thấy Tạ Kiến Bình sắp lên xe thì bèn hô lớn: "Sếp Tạ, đợi đã, đợi tôi một chút!" 

 Tạ Kiến Bình nghe thấy thì quay đầu lại nhìn, ông ta nhìn thấy một người lạ hoắc thì khó hiểu, nhưng cũng xuống xe xem xem có chuyện gì. 


 Triệu Tứ Hải thấy Tạ Kiến Bình xuống xe thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may là đuổi kịp, nếu bỏ qua cơ hội này thì Triệu Tứ Hải thật sự không biết phải làm sao nữa. 

 Ngay sau đó, Triệu Tứ Hải vội chạy đến trước mặt Tạ Kiến Bình rồi đứng đấy thở hổn hà hổn hễn. 

 Tạ Kiến Bình khó chịu nhìn Triệu Tứ Hải từ đầu đến chân, mới chạy có chút vậy mà đã muốn tắt thở rồi, thể lực yếu tới mức nào cơ chứ? 

 "Nói nhanh đi, tìm tôi có việc gì, không nói nhanh tôi đi đây, không có thời giờ lãng phí với cậu đâu", Tạ Kiến Bình không vui nói. 

 "Xin, xin đừng, thưa sếp Tạ, có phải ông muốn kinh doanh bên mảng vùng xám không? Tôi có thể giúp ông", Triệu Tứ Hải thở hổn hển vội nói. 

 Tạ Kiến Bình nghe vậy bèn bật cười, nhìn Triệu Tứ Hải một loạt rồi nói: "Cậu hả? Cậu đừng có đùa với tôi chứ". 

 Quả thật Tạ Kiến Bình muốn kinh doanh các mảng của vùng xám, hơn nữa còn định đi tìm người đang làm về mặt này, nhưng không phải ai cũng có thể hợp tác được ông ta, tệ lắm thì phải có chút thực lực chứ. 

 "Không, không phải là tôi, tôi có biết một ông chủ, ông ta cũng có chút thế lực, sau lưng ông ta còn có ô dù nữa, ông cứ yên tâm, ông ta nhất định đủ tư cách để hợp tác kinh doanh mảng vùng xám với ông, sẽ gặt hái được bội thu", Triệu Tứ Hải vội giải thích. 

 Tạ Kiến Bình nghe vậy bèn sửng sốt, nhìn lại từ đầu đến chân Triệu Tứ Hải một lần nữa thì có hơi động lòng. 


 Mà dựa vào những chuyện xảy ra về sau, Triệu Tứ Hải cũng có thể đoán được lời Phùng Thạch nói là thật, nếu không chỉ với sức của riêng Phùng Thạch thì không thể làm gì cũng trót lọt được. Ông ta có thể giành được một ghế đại biểu chính để tham dự Hội nghị thượng đỉnh Châu Á - Thái Bình Dương, rồi sau đó còn được quỹ đầu tư Nhân Phàm để mắt đến hợp tác, khi gặp khó khăn ông ta chỉ bằng vào một cú điện thoại là đã có thể giải quyết trong một cái chớp mắt. 

 Hết thảy đều chứng tỏ sau lưng Phùng Thạch có một ông lớn chân chính chống lưng, hơn nữa còn là loại người rất có tiếng nói trong giới vùng xám. 

 Tạ Kiến Bình vẫn hơi nghi ngờ Triệu Tứ Hải, nhưng vừa thấy vẻ mặt thành thật của Triệu Tứ Hải thì cũng cảm thấy có chút tin tưởng. 

 Do dự một lúc, Tạ Kiến Bình vẫn muốn thử, nên thẳng thắn nói với Triệu Tứ Hải: "Được, vậy cậu lập tức dẫn tôi đi gặp ông chủ mà cậu quen đi, sau đó thì gặp ông lớn đứng sau kia".