Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 663: Nỗi cay đắng khi ở địa vị cao




 Màn đêm dần bao trùm cả thành phố, trong một nhà hàng cạnh cây cầu nhỏ đặc sắc. 

 Sau khi trải qua chuyện hồi nãy và Tiêu Nhã chủ động đến gần, cuối cùng Hạ Sương và Dương Khiết cũng không sợ và bớt dè dặt trước cô ấy hơn. 

 Lúc này, bốn cô đã gọi đồ ăn, đang ngồi trò chuyện với nhau như những người bạn. 

 Hạ Sương và Dương Khiết có mơ cũng không nghĩ rằng sẽ có một ngày mình lại nói chuyện với Tiêu Nhã giống như bạn bè vậy. 

 "Các cô đến thành phố Thiên Kinh thấy sao? Ăn ở đã quen chưa?", Tiêu Nhã cười hỏi. 

 "Vừa đến đã có một đống chuyện cần giải quyết, còn chưa kịp cảm nhận cuộc sống ở đây, chỉ ngủ lại trong khách sạn thôi", Hạ Sương đáp. 

 Dương Khiết cũng gật đầu, nói: "Vừa hay đêm nay nếm thử đặc sản nơi này luôn, ha ha". 

 Tiêu Nhã nghe vậy hơi kinh ngạc hỏi: "Lâm Hàn bủn xỉn vậy à? Anh ấy không mua nhà cho các cô ở ư?" 

 Tuy giá nhà đất ở thành phố Thiên Kinh khá đắt đỏ, gần như là đắt nhất ở Hoa Hạ, người bình thường có cố gắng cả đời cũng khó mua được. 

 Nhưng Tiêu Nhã biết thực lực của Lâm Hàn, một căn nhà ở đây chỉ là chín trâu mất một sợi lông đối với anh, mua nhà cho nhân viên nòng cốt cũng không có gì to tát cả. 

 Dù sao chưa nói tới cái khác, riêng chuyến đi thành phố Thiên Kinh lần trước thôi đã lấy từ Tiêu Nhã và nhà họ Khương 300 tỷ rồi. 

 Vả lại, Tiêu Nhã tin rằng bản thân Lâm Hàn cũng chẳng phải một người thiếu tiền. 

 Dầu gì, người có nhiều cao thủ như vậy, sao mà thiếu tiền cho được? Tùy tiện làm một vụ gì đó thôi đã có một đống tiền chui vào túi rồi. 

 Hạ Sương nghe vậy, lắc đầu đáp: "Cậu Lâm có cho chúng tôi tiền, chúng tôi cũng đã chọn được nhà rồi. Tại hôm nay vướng chuyện này nên vẫn chưa đi xem được". 

 Dương Khiết cũng mở miệng nói: "Nhà ở Thiên Kinh đắt thật đấy, hơi tý là mấy chục ngàn tệ một mét vuông, có nhiều chỗ còn trăm mấy, mấy trăm ngàn tệ. Nếu không phải Lâm Hàn trả thì tôi cảm thấy mình làm cả đời cũng không mua nổi". 

 "Ha ha, giá bất động sản ở thành phố Thiên Kinh là vậy đấy", Tiêu Nhã cười nói: "Thực ra, các cô muốn coi nhà thì có thể liên lạc với tôi. Bên tôi đang có mấy căn chung cư vừa mở bán, môi trường hay thiết kế đều thuộc loại tốt, vị trí còn ở gần công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh nữa. Nếu các cô thích thì tôi có thể giảm giá cho". 

 "Được, được, vậy cảm ơn chị Tiêu nhé", Dương Khiết vội vàng đồng ý. 

 Hạ Sương tức giận nhìn Dương Khiết, tuy giờ Tiêu Nhã có vẻ thân thiết với các cô, nhưng suy cho cùng cũng chỉ vừa mới quen, cứ thể mà nhận ơn của người ta thì hơi suồng sã quá. 

 Tiêu Nhã thấy thế cười nói: "Không sao, đừng ngại với tôi. Tôi không phải đang nói khách sáo với các cô đâu. Ngày mai, cô gọi vào số này xem nhà nhé. Cứ nói tên tôi là quản lý sẽ dẫn hai cô đi coi nhà và giảm giá cho". 

 Hạ Sương thấy Tiêu Nhã nói vậy, cũng không tiện từ chối nữa. Cô ta nhận lấy rồi gật đầu nói: "Vậy cảm ơn chị Tiêu nhé". 

 "À đúng rồi", Tiêu Nhã lại như chợt nhớ ra điều gì, nói: "Về sau, Tần Liên đến chỗ hai người ở cũng được đó. Bên tôi hơi bận, song đợi tình hình công ty truyền thông điện ảnh Quảng Ảnh của hai cô ổn định lại, cũng phải nhanh chóng sắp xếp vai diễn nổi bật cho cô ấy để cô ấy đóng nữ chính. Mấy điều này đều là do Lâm Hàn căn dặn". 

 "Được, yên tâm đi, chúng tôi sẽ sắp xếp", Hạ Sương gật đầu đáp. 

 Sau đó, nhân viên phục vụ bưng từng món ăn lên. 

 "Thừa dịp còn nóng mau ăn đi, tôi gọi toàn là những món ăn đặc sản của thành phố Thiên Kinh không đó. Mấy cô thử xem có hợp khẩu vị không", Tiêu Nhã nói. 

 "Được", Hạ Sương và Dương Khiết cùng đáp. 


 Kế đó, bốn cô bèn vui vẻ hòa đồng ăn cơm, trò chuyện những việc trong ngày thường cùng nhau. 

 Tiêu Nhã hơi do dư, Dương Khiết là em vợ Lâm Hàn, nên chắc chắn biết rõ về anh. Nhưng phụ nữ đều nhạy cảm, Tiêu Nhã sợ mình hỏi, Dương Khiết sẽ dễ dàng đoán được mình thích Lâm Hàn. 

 Mà Dương Khiết còn là em vợ anh, chắc chắc sẽ đứng về phía Dương Lệ, đến lúc đó, nhất định sẽ nói cho Dương Lệ biết. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Chần chừ một lát, cuối cùng Tiêu Nhã vẫn nhịn xuống, chỉ trò chuyện những việc trong ngày thường, chứ không dời đề tài sang Lâm Hàn. 

 Sau đó, bốn cô đều ăn xong. Vì ngày mai còn có việc nên không nói chuyện thêm, bèn chào tạm biệt nhau. 

 "Lần sau nếu rảnh lại gặp nhé, giờ tôi đi về nghỉ ngơi đã, mai còn có một đống chuyện cần phải xử lý", Tiêu Nhã nói. 

 "Được, chị Tiêu về cẩn thận nhé", Hạ Sương, Dương Khiết và Tần Liên đều nói. 

 Song, Tiêu Nhã bèn ngồi lên Rolls-Royce, vẫy tay tạm biệt với các cô, rồi lái xe rời đi. 

 Thấy chiếc Rolls-Royce đã chạy xa, Hạ Sương và Dương Khiết lập tức cảm thấy kỳ diệu, không ngờ bữa cơm này lại có bầu không khí như vậy, khiến hai cô và Tiêu Nhã trông như những người bạn tốt của nhau. 

 Nhưng Hạ Sương và Dương Khiết cũng cảm nhận được Tiêu Nhã chủ động thân thiết với mình, thật lòng đối xử với họ như bạn bè. 

 Đến tận giờ, sau khi rời khỏi nhà họ Hạ nhảy sang chỗ Lâm Hàn, cũng chỉ có Dương Khiết là được coi như cô bạn chân chính, ngoài ra, Lâm Hàn cũng có thể xem như một người nữa, còn lại thì chẳng có ai. 

 "Nói vậy, là gia chủ của một nhà quý tộc lớn, nắm trong tay quyền hành to khổng lồ. Nhưng thực tế, đằng sau cũng có mặt cay đắng, không sung sướng gì như chúng ta nghĩ", Dương Khiết gật đầu nói. 

 "Hình như là thế thật, quyền hành hay địa vị có cao đến mấy, song cũng đồng nghĩa với việc rất ít bạn bè thật lòng với mình. Sau này, chúng ta phải coi Tiêu Nhã như một người bạn chân chính nhé. Dù sao, cô ấy cũng thật sự xem chúng ta như bạn bè, không thể phụ lòng cô ấy được", Hạ Sương nói. 

 Dương Khiết và Tần Liên nghe vậy, đều gật đầu đồng ý.