Trong đại sảnh lớn nhất của khách sạn Thiên Hoa.
Mấy ngàn khách mời xung quanh nhìn Hạ Sương và Dương Khiết rời đi, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ.
Họ nhìn thấy rõ ràng vừa nãy hình như Tiêu Nhã đã ngồi bên đó nói chuyện một lúc, còn ăn cùng mấy người đó.
Sau khi Tiêu Nhã đến đại sảnh này, ngoại trừ lên sân khấu phát biểu thì chính là tới bàn đó trò chuyện, sau đó rời đi.
Họ sẽ không tin Tiêu Nhã chỉ ngẫu nhiên tìm một bàn rồi ngồi vào đó ăn, và tình cờ lại là bàn này đâu.
Mà hai người phụ nữ kia rời đi, dường như là vì Tiêu Nhã đã đến bàn đó.
Nhất thời hàng ngàn khách mời đều nhìn chằm chằm Hạ Sương và Dương Khiết, ai nấy đều tò mò quan hệ của Tiêu Nhã với hai cô.
Đồng thời nhiều người cũng thầm nhớ lại dáng vẻ Hạ Sương và Dương Khiết, thậm chí còn có người lén lấy điện thoại ra chụp.
Hiển nhiên, những người này muốn sau khi về điều tra Hạ Sương và Dương Khiết, sau đó lôi kéo quan hệ, làm quen với hai cô.
Dù sao Tiêu Nhã cũng là gia chủ nhà họ Tiêu quý tộc, những người này cố ý muốn tạo quan hệ tốt với Tiêu Nhã, nhưng họ không có tư cách đó, Tiêu Nhã sẽ không cho họ cơ hội, họ không thể lại gần Tiêu Nhã.
Mà dường như hai người phụ nữ này có quan hệ với Tiêu Nhã, vậy nên họ cũng tập trung vào Hạ Sương và Dương Khiết, muốn điều tra xem có thể lôi kéo quan hệ hay không.
Dù sao trong mắt những vị khách này, sau khi thân thiết hơn với Hạ Sương và Dương Khiết, tự nhiên có thể tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với Tiêu Nhã.
Mặt khác, có thể khiến Tiêu Nhã coi trọng như thế chắc chắn không phải người bình thường, bản thân hai cô gái này cũng rất đáng để kết giao.
Cảm nhận được ánh mắt những người xung quanh, Hạ Sương và Dương Khiết cũng thấy hơi kỳ lạ.
Sau khi lên xe, Hạ Sương và Dương Khiết đều không tự chủ thở phào nhẹ nhõm.
Dương Khiết chưa bao giờ gặp tình huống này, có thể gắng gượng không thể hiện ra bất kỳ hành động nào khác đã là tốt lắm rồi.
Còn Hạ Sương, mặc dù đã thấy rất nhiều sự kiện lớn, nhưng sự kiện lớn thế này cô ta vẫn chưa gặp bao giờ.
Dù sao hơn một ngàn người này đều không phải người bình thường, mà là người thuộc tầng lớp thượng lưu.
Hạ Sương vốn chỉ xuất thân từ thế gia nhỏ của đại phương mà thôi, thậm chí còn không thể sánh với thế gia ở thành phố Thiên Kinh này.
Không ngoa khi nói rằng hàng ngàn người trong đại sảnh vừa nãy, thế lực phía sau mỗi người ít nhất cũng tương đương với nhà họ Hạ, hơn nữa phần lớn đều vượt xa nhà họ Hạ.
Mà lần này, Hạ Sương cũng coi như đã được thấy sự kiện lớn thật sự, cuối cùng cũng bước ra khỏi nhà họ Hạ nho nhỏ.
Trong lòng Dương Khiết vốn đã đầy nghi hoặc, cô ấy đã muốn hỏi Hạ Sương từ lâu, chỉ là trong tình cảnh nhiều người phức tạp vừa rồi nên không tiện hỏi, sau khi nhận được lời ra hiệu của Hạ Sương, Dương Khiết vẫn luôn kìm nén, không hỏi ra những nghi ngờ trong lòng.
Lúc này cuối cùng cũng không còn ai khác, chỉ còn hai người họ, Dương Khiết vội hỏi: “Chị Hạ, rốt cuộc quý tộc là gì? Nhà họ Tiêu là gia tộc thế nào? Sao lại có nhiều người sợ chị ấy như vậy? Hơn nữa sau khi chúng ta đi, họ nhìn chằm chằm vào chúng ta như thế làm gì? Còn nữa, còn nữa, không phải chị Tiêu Nhã nói chỉ cần chúng ta tới tham dự buổi tiệc này là có thể hoàn toàn giải quyết được nguy cơ của Quang Ảnh sao? Thậm chí còn có thể mang lại cho Quang Ảnh của chúng ta rất nhiều cơ hội. Nhưng sao vừa nãy chị ý không nói gì đến chuyện chính mà chỉ nói chuyện với chúng ta, ăn vài miếng rồi đi luôn thế?”
Đột nhiên Dương Khiết đưa ra một loạt các câu hỏi.
Hạ Sương nhìn Dương Khiết rồi lắc đầu bất đắc dĩ, nhưng cũng không trách cô ấy, dù sao Dương Khiết xuất thân từ gia đình bình thường, chưa từng tiếp xúc với những chuyện như thế này nên đương nhiên cô ấy không hiểu.
“Chị hỏi em một chuyện trước đã, em có biết thế gia là gì không?”, Hạ Sương hỏi.
“Thế gia?”, Dương Khiết lại mờ mịt lắc đầu: “Em không biết, thế gia là gì ạ?”
Hạ Sương lập tức hiểu ra, nhưng cũng không vội, giải thích cho Dương Khiết hiểu: “Lát nữa chị sẽ nói cho em biết những thắc mắc vừa rồi của em, chị sẽ nói cho em thế gia là gì trước đã”.
Dương Khiết vẫn hơi khó hiểu, Hạ Sương không nói những chuyện vừa rồi là thế nào mà nói thế gia là gì trước làm gì? Nhưng Dương Khiết cũng kiên nhẫn dừng lại lắng nghe.
Hạ Sương lập tức nói: “Thế gia nói đơn giản là một vài gia tộc lớn, so với gia đình bình thường thì giàu có hơn nhiều, cũng có rất nhiều tài nguyên phong phú. Hầu hết đều được truyền lại từ nhiều đời, nhiều thế hệ, dù là tiền hay các mối quan hệ, còn có một số khía cạnh bí mật, vượt trội hơn nhiều so với các gia đình bình thường. Nói về số lượng cho dễ hiểu hơn, thông thường một thế gia có khối tài sản từ hàng tỷ tệ, hàng chục tỷ tệ. Đương nhiên thế gia không chỉ mạnh về tiền mà rất nhiều mặt khác cũng vượt xa những gia đình bình thường. Đó là quần thể mà người bình thường không đủ tư cách vươn tới”.
Dần dần Dương Khiết cũng hiểu ra, cô ấy không ngốc, chỉ là tiếp xúc hơi ít thôi, vì trước đây chỉ luôn đi học.
Hạ Sương nói thế gia hơn hẳn những gia đình bình thường, Dương Khiết cũng có thể hiểu điều này. Dù sao có tiền thì những phương diện khác cũng thuận tiện hơn rất nhiều, ví dụ như các mối quan hệ, tài nguyên, sự chênh lệch về thông tin… Đây là những điều dù Dương Khiết chưa từng tiếp xúc nhưng cũng đoán được đại khái.
“Nếu thế gia tốt như thế, sao chị Hạ lại muốn rời khỏi thế gia? Ở nhà không phải vẫn luôn có tiền tiêu không hết sao? Thế gia lợi hại như vậy, em không hiểu lắm tại sao chị lại muốn ra khỏi đó”, Dương Khiết lại thắc mắc.
Hạ Sương nghe vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất lực: “Đầu tiên, thế gia rất lợi hại nhưng cũng chỉ là so với gia tộc bình thường thôi. So với người trên cao hơn, thật ra thế gia cũng chẳng là gì. Thế gia chỉ thuộc tầng lớp thấp nhất trong xã hội thượng lưu thôi. Nhà họ Hạ chỉ là thế gia nhỏ của địa phương, không thể so với thế gia lớn, chứ đừng nói đến phía trên thế gia lớn còn có thế lực lợi hại hơn”.