"Bố, chúng ta làm vậy có phải là không được hay cho lắm?"
Hạ Sương bị bắt đến, nhìn Hạ Đạt mà lòng rối bời.
Từ sau lần đến biệt thự núi Vân Mộng gặp Dương Lệ, cầu xin cô giúp đỡ nhưng bị từ chối, đám người nhà họ Hạ họ bèn tới chặn trước cổng biệt thự mỗi ngày, nhằm ép Dương Lệ đồng ý.
Mà Dương Lệ bởi vì công việc gần đây nên ngày nào đều phải ra ngoài, lần nào cũng bị người của nhà họ chặn lại.
Còn kết quả thì lần nào lần nấy đều bị cô từ chối.
"Sao lại không hay? Dương Lệ lạm dụng chức quyền giúp Lâm Hàn, Lâm Hàn lại lạm dụng nó giúp người khác, thế thì tại sao không giúp chúng ta? Cậu ta còn là cổ đông lớn thứ hai của công ty chúng ta đấy, dựa vào đâu mà không giúp?", Hạ Đạt nói với vẻ đương nhiên.
Hạ Minh đứng cạnh cũng gật đầu, nói: "Đúng vậy, bọn họ giúp nhà họ Hạ chúng ta là điều đương nhiên. Dù sao, công ty này có gần một nửa là của Lâm Hàn. Con không tin, ngày nào chúng ta cũng đến đây chặn trước cổng cô ta, cô ta còn có thể không chịu sao? Nếu thật sự không đồng ý, con sẽ nói chuyện Dương Lệ và Lâm Hàn lạm dụng chức quyền ra ngoài, để xem cô ta còn làm được trong quỹ đầu tư Nhân Phàm nữa không! Con nghe nói, công ty ấy rất ghét kiểu đi cửa sau và lạm dụng chức quyền. Nếu để ban lãnh đạo công ty biết, con đây muốn xem Dương Lệ còn huênh hoang như vậy tiếp được không!"
Hạ Sương nghe vậy, cạn lời với hai người họ, chẳng thèm đôi co với họ nữa.
Rõ ràng là Dương Lệ đã nói sẽ không đồng ý, bảo bọn họ đi tìm Lâm Hàn. Bọn họ còn đứng đây cãi cọ, này đồng nghĩa với việc quấy rối người khác, nên Hạ Sương có chút bực bội.
Ngay lúc này, cổng biệt thự núi Vân Mộng chợt mở, một chiếc Mercedes chạy ra, nhưng bị mấy chiếc xe của đám người Hạ Minh chặn phía trước, nên đành phải ngừng lại.
Dương Lệ nhìn mãi thành quen, mấy ngày nay, mỗi lần cô ra ngoài đều phải lãng phí một chút thời gian và hơi sức cho đám người nhà họ Hạ, sau đó mới đi làm được.
Dương Lệ xuống xe, mặt mày lạnh lùng nói: "Tôi nghĩ rằng tôi đã nói rất rõ ràng rồi, mấy người cứ tiếp tục làm vậy, tôi cũng sẽ không đồng ý đâu. Chuyện dính đến nguyên tắc thì không cần bàn cãi nữa, nếu mấy người cứ cứng đầu thì đứng trách tôi gọi bảo vệ hay báo cảnh sát".
Mà lúc này, đoàn người Lâm Hàn cũng vừa chạy đến biệt thự núi Vân Mộng, dừng lại đằng sau đám người nhà họ Hạ.
Bởi vì bọn họ đưa lưng về phía Lâm Hàn nên không phát hiện ra anh đến, còn Dương Lệ thì bị đám người nhà họ Hạ và mấy chiếc xe ngăn cản tầm mắt, cũng không để ý anh đã về.
"Anh Hàn, hay là anh đừng xuống xe, để tôi đi dọn sạch đám kia cho", Ngô Xuyên chợt nói.
Lâm Hàn lắc đầu, nói: "Tôi đây muốn xem là ai can đảm như thế, ngay cả cổng nhà tôi mà cũng dám chặn".
Anh nói xong bèn xuống xe, Ngô Xuyên thấy vậy cũng vội vàng bước xuống.
Còn mấy người Tôn Hàn Các lại không xuống, đám người kia chẳng phải cao thủ gì nên không cần đến bọn họ ra tay.
Lâm Hàn và Ngô Xuyên xuống xe nhưng không có mở miệng, cả hai yên lặng đến gần, nghe ngóng xem là vụ gì.
Lúc này, Hạ Đạt nghe thấy câu đó của Dương Lệ thì lập tức nổi giận, chất vấn: "Cô làm ra vẻ gì chứ? Nghĩ tôi không biết chuyện cô và Lâm Hàn lạm dụng chức quyền chắc? Bề ngoài giả vờ y như thật, thực tế thì lại dơ bẩn nhơ nhuốc, còn ra vẻ nói nguyên tắc gì với chúng tôi nữa chứ".
"Đúng thế!", Hạ Minh đứng cạnh cũng mở miệng nói: "Nếu cô không đồng ý thì ngày nào chúng tôi cũng sẽ đến đây chặn cổng đến khi cô chịu giúp nhà họ Hạ tôi mới thôi. Cô mà dám gọi bảo vệ hay báo cảnh sát, tôi sẽ nói chuyện cô và Lâm Hàn lạm dụng chức quyền ra ngoài, để xem cô còn làm ăn gì được trong một công ty lớn như Nhân Phàm!"
Lâm Hàn đứng đằng sau nghe vậy, lập tức hiểu được đại khái.
Lần đầu tiên người nhà họ Hạ đến chặn cổng, Dương Lệ có nói với Lâm Hàn, lúc đó anh đã khó chịu rồi, đang tính xử đẹp bọn họ. Nhưng khi đó anh bận chuyện kia nên chưa giải quyết họ được.
Tối hôm qua, Lâm Hàn cũng cảm thấy Dương Lệ có điều gì đó khó xử muốn nói, nhưng vẫn nhịn. Giờ nghĩ lại thì hẳn là chuyện này.
Đám người nhà họ Hạ kia vì khiến Dương Lệ giúp mình, không ngờ ngày nào cũng đến chặn trước cổng biệt thự, làm phiền cô.
Lâm Hàn lập tức nổi giận, bước thẳng lên trước, lạnh lùng nói: "Đám người nhà họ Hạ các người can đảm thật đấy, dám đến làm phiền người của Lâm Hàn tôi à!"
Dương Lệ nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, chợt vui mừng khôn xiết, nhưng cũng hơi bất ngờ, Lâm Hàn vậy mà đã về rồi ư?
Mà người nhà họ Hạ lại tự dưng cảm thấy chột dạ, đặc biệt là Hạ Sương. Lúc này, cô ta xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ chui xuống, làm cái chuyện như mỗi ngày đến chặn trước cổng nhà người ta này thật sự là vô cùng mất mặt.
Bấy giờ, Lâm Hàn cũng đi lên trước, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
"Ông xã, anh về rồi ạ?", Dương Lệ kinh ngạc nói, vui vẻ ra mặt, vội vàng bước tới cạnh Lâm Hàn, khoác lấy cánh tay anh, có hơi kích động.
Bình thường, Dương Lệ là một người phụ nữ đầy mạnh mẽ làm việc một cách quyết đoán, xử lý mọi công việc gọn gàng rành mạch, khiến cấp dưới phải dè chừng cô. Nhưng ở trước mặt Lâm Hàn, cô lại giống như một cô gái bé nhỏ, nếu không phải có người nhà họ Hạ ở đây thì e rằng Dương Lệ đã trực tiếp nhào vào lòng anh rồi.
Dương Lệ cũng đáp trả: "Tôi đã nói rất rõ rồi, tôi chưa từng lạm dụng chức quyền giúp Lâm Hàn. Tôi đã điều tra về công ty các người, tổng thể cũng được, nhưng có một số mặt lại có vấn đề rất lớn, mà các người lại không thể xử lý những vấn đề đó. Quỹ đầu tư Nhân Phàm sẽ không giúp đỡ và đầu tư vào bên các người".
"Ha ha", Hạ Minh cười nói: "Thật thú vị, cô không lạm dụng chức quyền thì sao ba công ty dưới tay Lâm Hàn lại có vé tham gia ghế đại biểu chính của hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương? Hơn nữa, ba công ty kia còn được quỹ đầu tư Nhân Phàm giúp đỡ và đầu tư nhiều như vậy nữa chứ?"
Hạ Sương đứng cạnh kéo lấy Hạ Đạt và Hạ Minh, hơi xấu hổ khuyên: "Chúng ta đi về đi, đứng đây làm phiền người ta thì được gì?"
Lâm Hàn khẽ nhíu mày nói: "Ba công ty dưới tay tôi có thể dự ghế đại biểu chính trong hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương là tôi có cách riêng của tôi. Lúc trước, tôi cũng mời các người, nhưng các người lại từ chối. Mà giờ, ba công ty ấy có thể nhận được nhiều sự giúp đỡ và đầu tư như vậy là do họ quả thật có tư cách đó. Còn giờ, tôi không muốn nghe thấy các người nói thêm gì nữa, mau cút khuất khỏi mắt tôi đi!"