Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 583: Xử lý tất cả




Nơi sâu nhất trong hầm mỏ số 1.

Tiêu Hoa Bân đang tìm kiếm, đột nhiên nghe thấy có tiếng chuyển động khe khẽ.

Nơi sâu nhất của hầm mỏ lúc này cực kỳ yên tĩnh, Tiêu Hoa Bân đang kìm nén bản thân, gần như không phát ra âm thanh nào, ngoại trừ thỉnh thoảng có âm thanh tiếng nước chảy và tiếng tim đập của mình thì không còn nghe thấy âm thanh gì nữa.

Nhưng vừa rồi Tiêu Hoa Bân đột nhiên nghe thấy có tiếng động nhẹ ở một hướng, hình như là cao thủ của hai quý tộc nhà họ Chu, nhà họ Khương không chú ý nên giẫm phải đá sỏi trong hầm mỏ phát ra tiếng động.

Loạt xoạt, loạt xoạt…

Dù sao đây cũng là nơi sâu nhất của hầm mỏ, còn có rất nhiều đá vụn, không hề được dọn dẹp, trong này lại quá tối, những cao thủ của hai quý tộc phái tới nếu không cử động thì sẽ không phát ra tiếng, tố chất tâm lý của hầu hết trong số họ đều rất tốt, phát hiện có người tới cũng không phát ra tiếng động.

Nhưng một khi họ cử động thì đôi lúc không chú ý sẽ khó tránh khỏi giẫm vào đá sỏi, phát ra tiếng động.

Tiêu Hoa Bân cười lạnh lùng, sau đó từ từ đi về phía đó.

Tiêu Hoa Bân di chuyển cực kỳ chậm, không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Ông ta biết rõ con đường ở đây, biết rõ mặc dù mình di chuyển cực kỳ chậm, nhưng chỉ cần không phát ra âm thanh thì vẫn có thể giữ thế chủ động.

Dù sao thì Tiêu Hoa Bân di chuyển chậm nhưng hướng đi đúng, mà những cao thủ hai nhà quý tộc kia để không phát ra động tĩnh nên chắc chắn còn di chuyển chậm hơn Tiêu Hoa Bân, thậm chí còn không dám chuyển động, khoảng cách giữa hai người từ từ rút ngắn.

Tiêu Hoa Bân cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, một khi phát hiện ra đối phương ông ta sẽ ra tay bằng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.

Cuối cùng Tiêu Hoa Bân nhìn loáng thoáng thấy có một bóng đen trước mặt mình, lúc này bóng đen đang bận rộn đi về một hướng khác của Tiêu Hoa Bân, nhưng lại không dám di chuyển quá nhanh sợ lại phát ra tiếng động bị chú ý.

Tiêu Hoa Bân thấy thế thì cười nhạo, cuối cùng cũng xuất hiện!

Đột nhiên Tiêu Hoa Bân ra tay, tốc độ nhanh chóng, liên quân của hai nhà quý tộc còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Hoa Bân đã đấm vào đầu hắn.

Chỉ một đòn, cao thủ đó đã ngất đi, Tiêu Hoa Bân không bỏ qua cho hắn, lại tiếp túc đấm đá thêm vài cú rồi lập tức rời đi, vào lại bóng tối ấn nấp, không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Tuy rằng vừa rồi Tiêu Hoa Bân chỉ đá cho tên cao thủ đó vài phát để ngất đi, nhưng phát nào cũng rất mạnh và vào vị trí nguy hiểm.

Tiêu Hoa Bân không rõ tên đó đã chết chưa, nhưng dù không chết thì dưới sự tấn công dữ dội vừa rồi cũng đã gần mất mạng, càng không có sức chiến đấu nữa.

Và lý do khiến Tiêu Hoa Bân rời đi vội vàng là để tránh gây sự chú ý cho những cao thủ khác của hai nhà quý tộc.

Ở tầng sâu nhất của hầm mỏ số 1 này, chắc chắn không chỉ có cao thủ của hai nhà Chu, Khương, thậm chí có thể có rất nhiều người.

Vừa nãy khi Tiêu Hoa Bân hành động, những tên cao thủ còn lại của hai nhà kia chắc chắn đã phát hiện, nếu ông ta không rút lui kịp thời rất có thể sẽ bị bao vây tấn công.

Mặc dù một mình xông pha nguy hiểm, nhưng Tiêu Hoa Bân cực kỳ tinh vi, không cho những tên cao thủ này có cơ hội bao vây.

Sau đó, Tiêu Hoa Bân tiếp tục chậm rãi tìm kiếm trong bóng tối.

Cùng lúc đó, tại hầm mỏ khác của nhà họ Tiêu, cao thủ Lâm Hàn dẫn tới và cao thủ của nhà họ Tiêu lần lượt phân thành tiểu đội ba người, họ cũng đang tìm kiếm và dọn dẹp.

Ở nơi sâu trong hầm mỏ nào đó, Ngô Xuyên cũng dẫn theo hai cao thủ của Tôn Hàn Các từ từ tìm kiếm trong bóng tối.

Cách đó không xa, một cao thủ của liên quân quý tộc đang ẩn nấp trong bóng tối, thấy sắp không trốn được nữa hắn quyết định chủ động phát động công kích, chuẩn bị đánh cho đối phương trở tay không kịp, sau đó sẽ chạy trốn.

Nhưng hắn vừa bắt đầu, Ngô Xuyên và hai cao thủ của Tôn Hàn Các đã phản ứng nhanh chóng, vừa né tránh vừa tấn công.

Dưới sự tấn công thần tốc của Ngô Xuyên và hai cao thủ Tôn Hàn Các, tên cao thủ kia vừa mới phát động tấn công đã bị hạ gục.

“Anh Xuyên, nên đưa ra ngoài hay giải quyết luôn?”, một cao thủ của Tôn Hàn Các hỏi.

Ngô Xuyên do dự rồi nói nhỏ: “Xử lý đi, đưa ra ngoài sẽ mất thời gian, đoạn đường đưa ra ngoài còn có thể gặp những cao thủ khác, sẽ nguy hiểm hơn, mà chúng ta cũng không có quá nhiều thời gian”.

Hai cao thủ của Tôn Hàn Các bịt miệng tên cao thủ kia, sau đó giải quyết sạch sẽ.

Ngay lập tức, Ngô Xuyên và hai cao thủ của Tôn Hàn Các tiếp tục tìm kiếm trong bóng tối.

Mà cảnh tương tự cũng đã xảy ra cùng lúc ở nhiều nơi trong hầm mỏ nhà họ Tiêu.

Những người được nhà họ Chu và nhà họ Khương cử tới đang ẩn nấp đây mặc dù cũng là cao thủ, nhưng cao thủ Lâm Hàn đưa tới và cao thủ của nhà họ Tiêu cũng không phải dạng vừa, lại còn là một đội ba người đối phó một người, đương nhiên dễ dàng hơn nhiều.

Chỉ trong vòng hai, ba tiếng, rất nhiều cao thủ liên quân của nhà họ Chu và nhà họ Khương ở trong rất nhiều hầm mỏ của nhà họ Tiêu đều đã bị tiêu diệt sạch.

Cùng lúc này, bên phía Uông Nghĩa còn suôn sẻ hơn.

Bên phía anh ta phụ trách việc tiêu diệt cao thủ nhà họ Khương, vì có danh sách nên anh ta biết rất rõ vị trí ẩn náu của họ, việc ra tay cũng không cần phiền phức như những cao thủ khác.

Một đội mười người, theo vị trí của các cao thủ nhà họ Khương mà quét sạch từng người một.

Những cao thủ của nhà họ Khương đang ẩn nấp trong bóng tối, không hề phát ra động tĩnh gì, ngay cả nhịp tim cũng được kiểm soát, không quá sốt ruột.

Thế nhưng đã ẩn nấp như thế mà bọn họ phát hiện từ rất nhiều vị trí mình ẩn nấp, đột nhiên có mười bóng đen xuất hiện bao vây lấy mình, không còn đường lui.

Hắn còn chưa kịp ra tay thì đã ngã xuống đất. Đến chết cũng không biết tại sao đối phương lại phát hiện ra mình, không ngờ trong bóng tối yên tĩnh như vậy mà vẫn biết được chính xác vị trí của mình, sau đó bao vây tấn công.

Uông Nghĩa giải quyết tên cao thủ nhà họ Khương này xong thì tiếp tục đi đến vị trí tiếp theo. Khi sắp đến nơi, anh ta nhanh chóng giảm tốc độ, không phát ra tiếng động, sau đó mười người ăn ý tản ra, lặng lẽ bao vây tên tiếp theo…