Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 575: Khách tới là chủ




“Ông chắc là thuộc hạ của mình có thể đánh lại người của tôi sao?”

Lâm Hàn nhìn Tiêu Hoa Bân đứng đối diện mình, cười nói.

Nghe vậy, Tiêu Hoa Bân và đám cao thủ nhà họ Tiêu đều ngỡ ngàng. Vừa rồi bọn họ đã giao lưu chiêu thức với hai người thân cận của Lâm Hàn. Tuy chỉ đi vài đường cơ bản nhưng thực lực đã thể hiện rõ, hai người thân cận kia của Lâm Hàn rất lợi hại, bỏ xa bọn họ.

Tiêu Hoa Bân có chút nghi ngờ. Chẳng lẽ ngần đấy người mà ai ai cũng lợi hại vậy sao? Sao có thể chứ, Lâm Hàn đào đâu ra ngần ấy cao thủ?

Trình độ của đám cao thủ này đã đạt đến sức mạnh của một danh gia vọng tộc rồi.

Tiêu Hoa Bân lắc lắc đầu, cảm thấy chuyện này là không thể nào, chắc chắn Lâm Hàn hù doạ ông ta thôi.

“Đừng hòng lừa tôi! Cao thủ nhà họ Tiêu không việc gì phải sợ, đối phương chỉ có hai tên trên cơ chúng ta thôi, mau xông lên cho tôi!”, Tiêu Hoa Bân lên tiếng ngay, không cho Lâm Hàn có cơ hội làm loạn lòng quân bên mình.

Nghe vậy, đám cao thủ nhà họ Tiêu giật mình, bọn họ đươc nhà họ Tiêu bồi dưỡng thành cao thủ ngay từ khi còn nhỏ, đối phương làm sao có thể có được nhiều cao thủ thế chứ? Chẳng qua chỉ là một đám láo nháo mà thôi.

Tiêu Nhã định ngăn lại nhưng không kịp, cao thủ nhà họ Tiêu đã xông lên phía trước rồi.

Phía Lâm Hàn, chẳng cần anh lên tiếng, người của Tôn Hàn Các, cao thủ của nhà họ Vương cùng với đám người Uông Nghĩa đồng loạt lao lên.

Số lượng người hai bên cách biệt rất lớn, đột nhiên lao vào nhau.

Vậy nhưng vừa bắt đầu trận chiến, Tiêu Hoa Bân cảm thấy có gì đó sai sai.

Ông ta liếc mặt nhìn qua thì phải hiện, không một cao thủ nào của nhà họ Tiêu chiếm được ưu thế, cùng lắm là cố gắng cầm cự ở thế hoà.

Vậy nhưng đa số cao thủ nhà họ Tiêu không thể đấu tay đôi được, cộng thêm đối phương đông người.

Chẳng mấy chốc, đám tinh anh của nhà họ Tiêu đều bị người của Lâm Hàn khống chế, ấn ngã xuống đất.

“À thì, Tiêu Hoa Bân nhỉ? Bây giờ ông có gì muốn nói nữa không?”, Lâm Hàn cười nói.

Nghe vậy, Tiêu Hoa Bân không nói gì. Ông ta chẳng ngờ rằng đối phương lại mạnh đến vậy, gần 100 người mà ai cũng là cao thủ, Lâm Hàn lại có nhiều người lợi hại đến thế sao!?

Nếu như mọi ngày, toàn bộ cao thủ của nhà họ Tiêu đều ở đây, Tiêu Hoa Bân đã chẳng phải sợ hãi đến vậy, ít nhất cũng có thể cầm cự ở thế hoà với Lâm Hàn, thậm chí còn có khả năng lớn thế lực của nhà họ Tiêu sẽ chiếm ưu thế hơn.

Vậy nhưng hiện giờ đang trong thời kỳ bất ổn, đội cao thủ của nhà họ Tiêu đã bị tổn thất rất nặng nề sau trận chiến với liên minh hai gia tộc quyền quý nhà họ Khương và nhà họ Chu. Bây giờ còn có vài cao thủ đang ở ngoài để giải quyết chuyện, Tiêu Hoa Bân không có đủ người để đối đầu với Lâm Hàn.

Đột nhiên, Tiêu Hoa Bân cảm thấy hụt hẫng. Đường đường là nhà họ Tiêu quyền quý, bây giờ chẳng thể đối phó được với một thằng nhóc vô danh từ trên trời rơi xuống.

“Hiện giờ, quả thật nha họ Tiêu chúng tôi không thể đấu lại được với cậu, cậu muốn làm gì thì tuỳ”, Tiêu Hoa Bân bất lực nói. Trong lòng ông ta cảm thấy thà chết trong trận chiến với liên minh hai nhà Chu, Khương, còn hơn chết trong tay tên nhóc vô danh Lâm Hàn này.

Lâm Hàn vốn không muốn tới để đánh nhau với nhà họ Tiêu, mà anh tới là để hợp tác với nhà họ Tiêu, đối phó với liên minh hai nhà Chu, Khương, từ đó đòi lại được khoản tiền 100 tỷ từ nhà họ Khương, hoàn thành vụ cá cược với Dương Tiêu.

Có điều, Lâm Hàn chẳng có chút cảm tình nào với tên Tiêu Hoa Bân này.

Lâm Hàn im lặng nhìn Tiêu Hoa Bân, sau đó anh quay qua nói với đám người Ngô Xuyên, Tiểu Tây: “Ngô Xuyên, Tiểu Tây, Vương Tam, cả Uông Nghĩa nữa, mọi người theo tôi vào trong bàn bạc kế hoạch, những người khác thì ở yên ngoài này đợi lệnh”.

“Rõ!”, những người còn lại đáp.

Ngô Xuyên, Tiểu Tây, Vương Tam và Uông Nghĩa đi theo Lâm Hàn vào trong nhà chính của nhà họ Tiêu.

Tiêu Hoa Bân ngẩn người, Lâm Hàn chẳng nói muốn xử ông ta như nào. Rốt cuộc anh muốn gì?

Đám cao thủ nhà họ Tiêu cũng nghi ngờ, có điều cả bọn vẫn bị người của Lâm Hàn ấn chặt dưới đất, chẳng thể làm được gì.

Nhìn thấy Lâm Hàn bước vào nhà chính, Tiêu Hoa Bân và Tiêu Nhã cũng vội vã đi theo dù trong đầu không hiểu chuyện gì.

Sắc mặt Tiêu Nhã có phần kỳ lạ, cô ấy không hiểu Lâm Hàn muốn gì, trong lòng lại càng lo lắng hơn.

Vốn dĩ Tiêu Nhã rất có cảm tình với Lâm Hàn, nhưng nếu anh có ý đồ gì đó với nhà họ Tiêu, cô ấy chắc chắn sẽ không để chuyện đó xảy ra. Vậy nhưng đến khi ấy, Tiêu Nhã lại không biết nên làm thế nào mới đúng.

Trong phòng khách nhà chính nhà họ Tiêu, Lâm Hàn ngồi ở ngay chiếc ghế ở vị trí trung tâm, còn Ngô Xuyên, Tiểu Tây, Vương Tam và Uông Nghĩa ngồi ở bên cạnh anh.

Vừa bước vào phòng khách, Tiêu Hoa Bân và Tiêu Nhã trông thấy vị trí mà Lâm Hàn ngồi, sắc mặt của Tiêu Hoa Bân bỗng xám ngoét. Chỗ mà Lâm Hàn ngồi là chủ toạ, bình thường nhà họ Tiêu tập hợp ở đây để bàn chuyện, chỉ có chủ gia tộc mới được ngồi ở đó.

Tình hình trước mắt, khi mà chủ gia tộc nhà họ Tiêu cũng chính là bố của Tiêu Nhã không có ở đây, thường ngày đều do Tiêu Hoa Bân làm chủ mọi việc, nhưng khi có việc cần phải họp bàn, ông ta cũng không ngồi lên vị trí chủ toạ mà chỉ ngồi ở ghế rìa, cả Tiêu Nhã cũng thế.

Tiêu Nhã trông thấy Lâm Hàn ngồi ở vị trí chủ toạ, sắc mặt của cô ấy cũng trở nên khó coi, trong lòng càng lo lắng hơn, cô ấy đang do dự, không biết nếu như Lâm Hàn muốn đối phó với nhà họ Tiêu thật thì mình nên lựa chọn như nào cho đúng.

Để cô ấy đối đầu với Lâm Hàn sao? Cô ấy không muốn. Bảo Tiêu Nhã hai tay dâng nhà họ Tiêu cho anh, cô ấy cũng không chịu. Tiến thoái lưỡng nan.

Lâm Hàn thấy sắc mặt kỳ lạ của Tiêu Nhã thì lập tức hiểu ra nỗi lo lắng của cô ấy, nói thẳng: “Tôi đến nhà họ Tiêu lần này chỉ là muốn hợp tác bàn bạc kế sách để đối phó với liên minh hai gia tộc quyền quý Khương, Chu mà thôi, không phải tới để đối phó với nhà họ Tiêu”.

Nghe vậy, Tiêu Nhã và Tiêu Hoa Bân đứng hình. Trước đây, bọn họ không hề để tâm đến lời nói này của Lâm Hàn, vậy nên cũng chẳng nghĩ theo chiều hướng ấy.

Vậy nhưng ngay từ đầu vì bọn họ nghĩ rằng Lâm Hàn không hiểu được sự nguy khốn của nhà họ Tiêu lúc này, cũng không thể có thực lực để làm chuyện ấy.

Có điều, giờ nghĩ lại, Lâm Hàn có nhiều cao thủ trong tay như vậy, rõ ràng anh không phải kẻ gì cũng không biết.

Tiêu Nhã và Tiêu Hoa Bân không khỏi nghĩ thầm trong bụng, lẽ nào Lâm Hàn biết rõ tình hình trước mắt của nhà họ Tiêu, anh thực sự có sức mạnh giúp đỡ nhà họ Tiêu?

“Lâm Hàn, chuyện này là thật sao? Anh thực sự có cách giúp nhà họ Tiêu?”, Tiêu Nhã không kìm nén được, vội hỏi.

Tiêu Hoa Bân cũng nhìn chăm chăm Lâm Hàn. Đám thuộc hạ của Lâm Hàn đều là cao thủ cả, nếu anh đồng ý giúp nhà họ Tiêu đối phó với liên minh hai gia tộc quyền quý Chu, Khương thì đúng là có chút hi vọng.

Đối mặt với câu hỏi của Tiêu Nhã, Lâm Hàn thẳng thắn gật đầu, nói: “Không dám chắc 100% nhưng có khả năng cao tôi giúp nhà họ Tiêu đối phó được với liên minh hai gia tộc quyền quý Khương, Chu, hoá giải được nguy cơ trước mắt. Có điều, với tình hình hiện giờ, tôi không thể giúp không mấy người, chắc chắn phải có chút thù lào, chứ chẳng lẽ bắt thuộc hạ của tôi giúp mấy người không công?”

Nghe vậy, Tiêu Hoa Bân bỗng cười lạnh, nói: “Tôi nói mà, sao cậu lại có lòng tốt vậy được chứ? Thì ra là thừa nước đục thả câu. Thuộc hạ của cậu có nhiều cao thủ thì được cái nước gì?

Chiều nay, tổ thanh tra của thành phố Thiên Kinh đến rồi, vốn chẳng còn thời gian nữa, cậu không thể giúp được gì, cũng đừng có mơ mà nhân cơ hội này bắt chẹt nhà họ Tiêu”.