Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 566: Một cuộc giao dịch




Sau khi kiểm tra dưới đáy mỏ, Lâm Hàn đã nắm rõ đại khái về tình hình bên này rồi, nên dẫn người đi về luôn.

Tuy so với lúc đến lại có thêm một cao thủ của nhà họ Chu, nhưng cũng không quá rắc rối đối với đám Lâm Hàn.

Còn thanh niên của nhà họ Chu kia, dường như cũng biết rõ đám Lâm Hàn lợi hại, nên dọc đường rất phối hợp, không kiếm cớ gây chuyện.

Khi đoàn người Lâm Hàn rời khỏi quặng mỏ, tại nhà chính của nhà họ Chu và họ Khương, Tiểu Đông và Ngô Xuyên đang phân công nhau dẫn người điều tra tin tức.

Bên Tiểu Đông thì vì có kinh nghiệm phong phú, nên dù đối mặt với quý tộc đứng đầu là nhà họ Chu thì mọi chuyện vẫn suôn sẻ, không bị đối phương phát hiện ra mình.

Còn Ngô Xuyên và Nhan Thành vì ít kinh nghiệm hơn nên đã bị cao thủ của nhà họ Khương phát hiện.

Nhưng may là do lần này để đối phó với nhà họ Tiêu, nhà họ Khương đã xuất động gần như toàn bộ cao thủ.

Mà Ngô Xuyên có đám Tôn Hàn Các, trái lại đã thoát khỏi đối phương một cách dễ dàng mà không làm lộ thân phận.

Sau khi đám Lâm Hàn trở về khách sạn, lại dò hỏi được một chút thông tin từ thanh niên nhà họ Chu kia, nhưng đều không quan trọng lắm, chẳng giúp được gì mấy cho bọn anh.

"Cử hai người thay phiên nhau gác, số còn lại thì đi nghỉ ngơi, ngày mai có thể còn bận nhiều việc khác, không có thời gian nghỉ đâu. Giờ cần chú ý nghỉ ngơi cho tốt để chuẩn bị cho trạng thái tốt nhất", Lâm Hàn nói.

Đám người Tôn Hàn Các gật đầu rồi phân công nhau thay phiên gác, số còn lại thì đi nghỉ ngơi.

Lúc này, những cao thủ nhà họ Vương vẫn chẳng hiểu gì, nhìn đám Lâm Hàn bằng ánh mắt kỳ lạ, không biết bọn anh đang định làm gì.

Lâm Hàn nhìn những cao thủ kia, chợt nảy ra một ý.

Tuy đám người đó không phải đối thủ của bọn Lâm Hàn, nhưng cũng coi như cao thủ, đang lúc thiếu người như này, nếu có thể sử dụng một cách hợp lý cũng là một sự lựa không tồi.

"Mấy người vẫn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì đúng không? Để tôi nói cho mấy người biết", Lâm Hàn nói xong, liếc một người trong đám Tôn Hàn Các đang đứng bên cạnh.

Lúc nói chuyện trong nhà họ Vương và cả lúc đi điều tra quặng mỏ anh ta đều có mặt nên biết rõ tình hình hiện tại.

Tuy không hiểu tại sao Lâm Hàn phải để những người này biết được tình hình bên ngoài, nhưng nếu anh đã ra lệnh thì anh ta cũng bắt đầu kể lại mọi chuyện cho đám cao thủ của nhà Vương nghe.

Sau khi anh ta nói xong, sắc mặt đám cao thủ kia đều khẽ thay đổi, không ngờ đã xảy ra chuyện lớn như vậy.

Mọi sự chuẩn bị mấy năm qua của nhà họ Vương họ là vì để trở thành thế gia phụ thuộc vào nhà họ Tiêu, không ngờ lại bỗng nhiên xảy ra chuyện như vậy. Một quý tộc khổng lồ như nhà họ Tiêu, giờ đây lại phải đối mặt với nguy cơ diệt vong.

Mà nhà họ, chưa nói đến mọi cố gắng đều đổ sông đổ biển, giờ còn bị bắt trở thành thế gia phụ thuộc vào nhà họ Khương, mỗi năm nộp 3 tỷ phí bảo hộ, vậy nhà họ Vương họ còn lời được nhiêu nữa?

Vốn dĩ, mọi thứ mà suôn sẻ, nhà họ sẽ trở thành thế gia phụ thuộc vào nhà họ Tiêu, biết đâu thực lực sẽ tăng lên gấp mấy lần. Nhưng giờ xảy ra chuyện này, thực lực nhà họ không những chẳng tăng lên nổi, mà thậm chí còn có thể giảm xuống rất nhiều, có thể nói là tai bay vạ gió.

Đám người kia lập tức sôi nổi thảo luận, sắc mặt cũng hơi khó coi. Giờ những cao thủ nòng cốt là họ đều bị trói ở đây, có thể nói nhà họ Vương vừa mất tiền, vừa mất cả sức mạnh.

Vậy thì đương nhiên những sản nghiệp bên dưới sẽ chậm rãi bị những gia tộc còn lại ăn dần ăn mòn.

Nhà họ Vương rất có thể sẽ biến mất trong một tương lai không xa!

"Tam Ca, giờ phải làm sao đây? Nhà họ Vương chúng ta sẽ sụp đổ ư?"

"Thế gia nhà chúng ta đã tồn tại gần cả trăm năm, tuy không bằng mấy gia tộc lớn, nhưng cũng có chút thực lực, giờ nói toang là toang sao?"

"Tam Ca, nên làm thế nào đây!"

Cả đám sát thủ đều hoang mang rối loạn, mà người tên Tam Ca kia có vẻ là người mà bọn họ tin tưởng nhất.

Lúc này, gã sát thủ cầm đầu lại khá bình tĩnh, có điều sắc mặt cũng không khá hơn là bao, rõ ràng là rất biết cách che giấu, nhưng trong lòng đã sớm hoảng từ lâu.


Gã sát thủ cầm đầu này chợt nhìn Lâm Hàn hỏi: "Tại sao cậu lại nói cho chúng tôi biết những điều ấy? Muốn giao dịch gì với chúng tôi ư?"

Lâm Hàn nghe thấy thế thì hơi bất ngờ, gã sát thủ cầm đầu này thông minh đấy chứ.

"Đúng vậy, quả thật là tôi có việc muốn giao dịch với mấy người, nhưng phải xem mấy người có tư cách hay không đã. Anh có bao nhiêu tiếng nói và đám cao thủ còn lại kia có nghe lời anh hết không?", Lâm Hàn hỏi.

Gã sát thủ nghe vậy, thầm đưa ra quyết định, dường như tìm được một cơ hội khiến nhà họ Vương sống tiếp trên người Lâm Hàn.

Mặc dù chẳng biết gì nhiều về đám Lâm Hàn, nhưng từ bản lĩnh có thể thấy đã vượt xa bọn họ, hơn nữa còn là người nào người nấy cũng giỏi hơn họ hết!

Mà một đám người như vậy, gã ta dám khẳng định, dù là những quý tộc kia cũng chưa chắc lấy ra được một đội ngũ có thực lực mạnh mẽ như thế.

"Tôi tên Vương Tam, bọn họ gọi tôi là Tam Ca, thực tế tôi là đại ca của họ. Đừng nói là những cao thủ của nhà họ Vương, ngay cả mấy người còn lại trong nhà tôi gần như đều có thể điều động, cậu cứ yên tâm về điều ấy đi. Dù là ông chủ hiện tại của nhà họ Vương, cũng cực kỳ tôn trọng tôi, sẽ nghe lời tôi thôi", Vương Tam nói.

Một số cao thủ của nhà họ Vương bên cạnh cũng giải thích.

"Đúng vậy, nếu không phải do Tam Ca không muốn làm gia chủ, thì giờ đã là ông chủ nhà họ Vương rồi, vị trí ấy chẳng qua là do Tam Ca của chúng tôi tặng cho Vương Thiên thôi".

"Tam Ca nói gì chúng tôi cũng nghe theo hết, bảo chúng tôi đi chết cũng không từ!"

"Đúng thế, Tam Ca tuyệt đối có tiếng nói trong nhà!"

Lâm Hàn nghe vậy cũng hơi bất ngờ, anh quan sát bộ dáng những cao thủ kia thì thấy họ không giống như đang nói dối. Cả đám đều hết sức tin tưởng và nghe theo Tam Ca.

Lâm Hàn không khỏi nhìn Vương Tam với con mắt khác, người này có thể khiến những cao thủ kia tin tưởng và nghe lời như thế, nhất định cũng có khả năng.

"Vậy thì tốt, giờ chúng ta bàn chuyện giao dịch nào", Lâm Hàn nói: "Ban đầu, tôi định đi tìm nhà họ Vương mấy người tính sổ, nhưng giờ có chuyện quan trọng hơn tạm gác lại, để sau rồi tính".

Những cao thủ kia nghe vậy, sắc mặt chợt trở nên đau khổ. Bọn họ đã tận mắt nhìn thấy sự lợi hại của đám Lâm Hàn, nếu muốn gây rắc rối cho nhà họ Vương, đừng nói giờ họ còn bị trói ở đây, dù không bị trói thì e rằng cũng bó tay không biện pháp.

Lúc này, Lâm Hàn mới nói tiếp: "Nhưng giờ chuyện quan trọng mà tôi phải làm hơi rắc rối, đang thiếu người, nếu mấy người bằng lòng gia nhập vào, bán mạng cho tôi. Đợi sau khi giải quyết xong việc lần này, tôi không những bỏ qua cho mấy người mà còn có thể giúp nhà họ Vương thoát khỏi nhà họ Khương, tiếp tục trở thành thế gia phụ thuộc vào nhà họ Tiêu, sao nào?"

Mấy gã cao thủ nhà họ Vương nghe vậy đều bất ngờ, còn có chuyện tốt như vậy à?

Trái lại là Vương Tam, gã ta như nghĩ tới cái gì, sắc mặt không được tốt lắm nói: "Cậu muốn chúng tôi gia nhập vào bên cậu để đi đối phó hai nhà quý tộc họ Khương và họ Chu?"

Gã ta nhìn về phía Lâm Hàn hỏi: “Vậy tại sao cậu lại nói cho chúng tôi biết những điều đó? Muốn giao dịch gì với chúng tôi ư?”