Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 561: Cơ hội của Lâm Hàn




"Ông chủ, không xong rồi, có người đến nhà chúng ta gây chuyện, đối phương còn toàn là cao thủ!"

Vương Thiên vừa mới nghỉ ngơi chưa được bao lâu đã nghe thấy giọng nói đầy nôn nóng của quản gia truyền tới.

"Két".

Cửa mở ra, sắc mặt Vương Thiên hết sức khó coi, ban nãy mới bị ép trở thành thế gia phụ thuộc của nhà họ Vương, đã chịu thiệt hại rất lớn rồi, giờ sao lại có người đến gây chuyện nữa?

"Rốt cuộc là ai?", Vương Thiên nhíu mày hỏi.

"Không biết thưa ông chủ", quản gia lắc đầu, đáp: "Nghe giọng thì hình như không phải người của thành phố Thiên Kinh chúng ta, là khách ngoại lai, còn nói ông muốn giết cậu ta nên giờ đến tính sổ?"

"Giết?"

Vương Thiên cau mày suy nghĩ cả buổi vẫn không nghĩ ra, đoạn thời gian trước, nhà họ Vương bọn họ đang vội vàng chuẩn bị để trở thành thế gia phụ thuộc của nhà họ Tiêu, nên không gây hấn với ai và cũng chẳng tranh đoạt mối làm ăn nào. Gần đây, cũng đâu có tính giết ai đâu.

Cửa phòng bên cạnh bật mở, Vương Vĩnh bị đánh thức đi ra.

Nghe thấy lời nói của quản gia, Vương Vĩnh chợt nhớ tới một người, nói: "Bố, bố quên rồi à. Ngày hôm qua, chúng ta mới cử cao thủ trong gia tộc đi ám sát tên Lâm Hàn kia đó, lẽ nào là cậu ta tìm tới cửa?"

"Lâm Hàn?", bấy giờ, Vương Thiên mới nhớ tới người này, chủ yếu là ông ta không coi loại tôm tép ấy ra gì nên trong lúc nhất thời không nghĩ ra.

"Những cao thủ cử đi ngày hôm qua, lẽ nào giờ vẫn chưa có ai trở về à?", Vương Thiên chợt nhớ tới rồi hỏi.

Quản gia và Vương Vĩnh đều lắc đầu.

"Ông chủ, đến giờ vẫn chẳng thấy ai về cả, không lẽ đã xảy ra chuyện rồi?", quản gia lo lắng hỏi.

Vương Thiên nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Nhà họ Vương chúng ta đã làm sai điều gì ư? Đầu tiên là nhà họ Tiêu bị nhằm vào, chúng ta bị bắt trở thành thế gia phụ thuộc của nhà họ Khương, những cố gắng mấy năm qua coi như đổ sông đổ biển. Giờ còn gặp phải chuyện này nữa", Vương Thiên nói với giọng đầy chua chát.

"Ông chủ, giờ chúng ta phải làm sao với đám cao thủ kia đây?", quản gia hỏi.

"Còn làm sao nữa? Cao thủ nhà ta chẳng có ai trở về hết, lẽ nào còn chống trả được sao? Đi, theo tôi ra ngoài bình tĩnh nói chuyện với cậu ta", ông ta nói xong bèn đi về phía đại sảnh.

Quản gia và Vương Vĩnh thấy thế thì vội vã đuổi theo.

Ba người đi vào đại sảnh, Vương Vĩnh liếc một cái đã nhận ra, không ngờ lại là Lâm Hàn tìm tới cửa.

"Thế mà lại là Lâm Hàn", Vương Vĩnh nhỏ giọng nói.

Vương Thiên nghe vậy, trong lòng trầm xuống, vốn còn ôm một tia hy vọng, giờ ông ta có thể khẳng định những cao thủ của nhà mình chắc đã xảy ra chuyện. Lần này, nhà họ Vương lành ít dữ nhiều rồi.

Còn Vương Vĩnh, lúc này cũng hiểu ra, có lẽ thông tin mà mình điều tra về Lâm Hàn không được đầy đủ, anh ta đã xem nhẹ đối phương, giờ đụng phải dân dữ rồi.

"Cậu Vương, lại gặp nhau rồi", Lâm Hàn nhìn Vương Vĩnh cười nói.

Ba người Vương Vĩnh cũng đi tới trước mặt Lâm Hàn, từ vị trí này, họ có thể nhìn thấy đám người nhà họ Vương đang nằm la liệt dưới đất sau lưng anh. Lại nhìn Lâm Hàn và đám đàn em của anh thì đều mang tay không.

Hiển nhiên, đám người Lâm Hàn đã giải quyết mấy tay đấm kia mà chẳng tốn chút sức nào.

Lúc này, trong lòng Vương Thiên đã sớm có tính toán, ông ta xuống nước nói: "Chuyện này là chúng tôi sai, nhà họ Vương tôi xin lỗi cậu, cậu muốn cái gì cứ việc nói, chỉ cần chúng tôi làm được thì chắc chắn sẽ bồi thường cho cậu. Nhưng tôi khuyên cậu một câu, ban nãy, chúng tôi đã trở thành thế gia phụ thuộc của nhà họ Khương rồi, cậu tốt nhất là không nên đụng tới bọn tôi".

Tuy nhà họ Khương sẽ không quan tâm và giúp đỡ những thế gia phụ thuộc, nhưng dù gì cũng sẽ không để mặc người khác giết những thế gia kia, tóm lại là vẫn còn biết để ý đến mặt mũi.

Lâm Hàn nghe thấy thế, hơi bất ngờ, theo anh biết thì cậu Vương và nhà anh ta có quan hệ khá tốt với nhà họ Tiêu, sao lại trở thành thế gia phụ thuộc với gia tộc đối thủ của nhà họ Tiêu rồi?

"Cậu Vương, tôi nhớ là cậu có quan hệ khá tốt với Tiêu Nhã mà? Sao lại đột nhiên trở thành thế gia phụ thuộc của nhà họ Khương vậy?", Lâm Hàn ngạc nhiên hỏi.

Vương Vĩnh thở dài, nói: "Sao nhà họ Vương tôi lại không muốn trở thành thế gia phụ thuộc vào nhà họ Tiêu chứ? Nhưng nhà họ xảy ra chuyện như vậy, người nhà họ Khương lại đến đây ép mua ép bán, gia tộc nho nhỏ như nhà tôi làm gì còn lựa chọn nào nữa?"

“Nhà họ Tiêu xảy ra chuyện ư? Xảy ra chuyện gì cơ?”, Lâm Hàn hỏi.

Tuy Lâm Hàn đã không trông chờ gì vào Tiêu Nhã và nhà họ Tiêu, nhưng cô ấy để lại ấn tượng khá tốt với anh. Lâm Hàn thật lòng xem cô ấy như bạn bè, nên đương nhiên không muốn nhà cô xảy ra chuyện.

Vương Thiên thấy thế lập tức biết Lâm Hàn vẫn chưa biết chuyện xảy ra với nhà họ Tiêu, dứt khoát giải thích cho anh luôn: "Vào hôm nay, hai nhà quý tộc họ Chu và Khương cùng các thế gia phụ thuộc đã bắt tay nhau phá hủy mỏ khai thác than của nhà họ Tiêu. Trước mắt, nhiều mỏ khai thác than của họ đã có vô số người chết và bị thương, tổn thất cực kỳ nghiêm trọng. Chắc chẳng bao lâu nữa, sẽ có người phía chính phủ đi xuống điều tra. Đến lúc đó, nhà họ Tiêu đương nhiên sẽ phải đền bù một số tiền khổng lồ và ngồi tù. Mà lúc này, hai quý tộc lớn và những thế gia phụ thuộc kia vẫn tiếp tục hành động, nhà họ Tiêu mà xui thì chắc cả dòng tộc sẽ trực tiếp bốc hơi. Dù gặp may thì lần này bọn họ cũng rớt khỏi vị trí quý tộc thôi".

"Không ngờ đã xảy ra chuyện như vậy", Lâm Hàn có chút ngoài ý muốn. Hai ngày trước, anh còn tính mượn thế lực nhà họ Tiêu đối phó nhà họ Khương, kết quả mới qua hai ngày, bản thân họ còn khó giữ được nữa là.

Đó chính là quý tộc có thể ảnh hưởng tới tương lai đất nước đấy, nói rơi đài là rơi đài.

Vương Vĩnh lại bổ sung thêm: "Nhà họ Chu là quý tộc đứng đầu, thực lực cực kỳ kinh khủng, lần này lại âm thầm bắt tay với nhà họ Khương, không lộ ra chút tin tức nào, nên nhà họ Tiêu hoàn toàn trở tay không kịp, e rằng đợt này bọn họ sẽ lành ít dữ nhiều rồi".

"Cho nên, nhà họ Tiêu vừa gặp nạn, nhà họ Vương mấy người đã lập tức nhờ cậy vào nhà họ Khương?", sắc mặt Lâm Hàn lạnh đi, cực kỳ phản cảm với cái loại phản bội người khác này.

"Cái này không liên quan tới chúng tôi", Vương Thiên liên tục xua tay nói: "Nhà họ Vương chúng tôi chỉ là một thế gia nho nhỏ, trước khi cậu tới đã có người nhà họ Khương đến rồi. Họ bắt chúng tôi trở thành thế gia phụ thuộc vào nhà họ, chúng tôi làm gì có sự lựa chọn chứ? Cậu nghĩ rằng chúng tôi muốn ư? Làm thế gia phụ thuộc vào họ, mỗi năm phải nộp lên ít nhất 3 tỷ, đưa số tiền đó ra, nhà tôi một năm cũng chưa chắc có thể kiếm được tiền tiếp".

Lâm Hàn nghe vậy hơi bất ngờ, cách làm việc của nhà họ Khương này đúng là ngang tàng, vậy mà lại chèn ép các thế gia phụ thuộc. Đây mà là phụ thuộc gì, rõ ràng là một đàn trâu, còng lưng ra cày cho nhà họ.

"Anh Hàn, giờ nhà họ Tiêu đang xảy ra chuyện, đây có phải là cơ hội của chúng ta không?", Ngô Xuyên đi đến bên cạnh Lâm Hàn, nhỏ giọng nói.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, anh cũng nghĩ tới khía cạnh đó, nhưng anh vẫn chưa nắm rõ được tình huống cụ thể.

Hai quý tộc lớn cùng nhiều thế gia phụ thuộc bắt tay với nhau tạo nên một sức mạnh khổng lồ, có phải cơ hội của anh hay không còn phải đợi xem tình hình thế nào mới biết được.

Sau khi biết được chuyện này, Lâm Hàn cũng không thèm tính sổ với nhà họ Vương nữa, giúp nhà họ Tiêu đối phó nhà họ Khương mới là chuyện quan trọng nhất hiện nay.