Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 554: Tính món nợ nhỏ trước đi




Nhận ra kế muốn lấy nhiều đánh ít của đám người này, Ngô Xuyên cười lạnh.

"Thật sự nghĩ lấy số đông thì có thể đánh bại bọn tao?"

Nói xong, Ngô Xuyên vung tay lên, đám người Tôn Hàn Các phía sau lập tức xông lên.

Lần này, Lâm Hàn đến thành phố Thiên Kinh chỉ dẫn theo Ngô Xuyên, Nhan Thành và mấy người của Tôn Hàn Các, đám thuộc hạ đắc lực kia của Ngô Xuyên cũng không có đi theo, vì thế ở đây chỉ có tinh anh trong tinh anh. Mỗi một người bước ra đều là cao thủ siêu đẳng!

Một mình Nhan Thành đi đầu xông lên trước, nhanh như cắt đạp mạnh một cước về phía ba tên sát thủ kia.

"Rắc rắc!", tiếng giòn giã vang lên.

Hai trong ba tên sát thủ nứt xương đầu gối ngã lăn ra đất, tên còn lại tránh được kịp thời nhưng cũng đã để mất thế chủ động.

Lúc này, đám người Tôn Hàn Các mới bắt đầu ra tay.

Mấy gã này tuy là cao thủ của nhà họ Vương, nhưng khi đối mặt với đám Ngô Xuyên và Tôn Hàn Các thì vẫn chưa đủ trình.

Hơn nữa, đám Ngô Xuyên và Tôn Hàn Các đã theo Lâm Hàn "chinh chiến" bao lâu nay, kinh nghiệm đầy mình nên sẽ không nương tay.

Hai bên vừa giao chiến đã thấy cao thấp rõ ràng.

Bên đám người sát thủ tuy có lợi thế về số đông, nhưng vừa sáp vào không lâu đã ngã gục một phần ba. Còn bên Ngô Xuyên thì vẫn chưa mất một người, cùng lắm chỉ bị thương nhẹ, vốn chẳng ảnh hưởng chút nào đến sức chiến đấu.

Trong phút chốc, gã cầm đầu băng sát thủ cũng đã nhận ra được khác biệt, cứ tiếp tục như vậy, cả băng sát thủ bọn họ sẽ phải đo sàn tại đây!

"Đừng ham chiến, nhanh chia ra trốn đi, chạy được người nào hay người đó!", gã cầm đầu gằn giọng ra lệnh.

Mấy gã sát thủ còn lại nghe vậy đồng loạt gật đầu, lập tức tìm đường chạy, cứ tiếp tục thế này lực lượng chiến đấu nòng cốt của nhà họ Vương sẽ bị diệt sạch mất.


Mấy gã sát thủ này đưa ra phán đoán vô cùng nhanh chóng và chính xác, tuy nhiên đứng trước sức mạnh khủng bố này, hết thảy mọi cố gắng đều vô ích.

Lúc này, những người đứng cạnh Nhan Thành cũng đã vọt đến chặn hết đường lui của đám sát thủ.

Cùng lúc đó, những thành viên Tôn Hàn Các còn ở sau lưng Ngô Xuyên cũng đã đề phòng đám sát thủ kia chạy trốn, bọn họ nhanh chóng vọt qua bắt gọn cả lưới!

"Một tên cũng đừng hòng thoát, bắt hết lại, nếu dám chống cự thì đập gãy chân hết cho tôi!", Nhan Thành lạnh lùng nói.

Tức thì, tất cả người của Tôn Hàn Các đều xông vào đám sát thủ.

Những sát thủ vốn đã dày dặn kinh nghiệm kia lúc này lại chợt hốt hoảng, từ trước đến giờ bọn họ chưa ở trong tình cảnh này bao giờ, cũng chưa phải đối đầu với kẻ địch mạnh đến vậy.

Bọn họ không hề nghi ngờ lời nói của Nhan Thành, khi mới bắt đầu va chạm, phía bọn họ đã biết lành ít dữ nhiều, hơn nữa đối phương không chỉ có thực lực khủng khiếp mà ra tay còn rất tàn nhẫn, hoàn toàn không nương tay chút nào, cũng không chừa cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào.

Gã cầm đầu băng sát thủ có chút không cam lòng, dù sao bọn họ cũng là lực lượng chiến đấu nòng cốt của nhà họ Vương, gã ta không muốn nhìn thấy cảnh cả băng đều bị diệt sạch, gã ta nói: "Chúng tôi đầu hàng, xin mọi người đừng đánh nữa!"

"Tam Ca, sao chúng ta đầu hàng được chứ?"

"Tôi không muốn đầu hàng, tôi không muốn chịu nỗi nhục này!"

"Thà chết chứ không chịu nhục!"

"Tam Ca, từ khi nào mà anh biến thành người như thế?"

"..."

Số lượng sát thủ ít ỏi còn đứng được hoang mang khó hiểu, không muốn đầu hàng chút nào cả.

Gã sát thủ được gọi là Tam Ca ôm đầu vẻ mặt đầy buồn bã, gã ta có bao giờ muốn đầu hàng đâu? Có khi nào mà sợ chết chứ? Tất cả cũng chỉ vì đám cao thủ mà nhà họ Vương đã dốc hết tài lực nuôi dưỡng và đào tạo nhiều năm mà thôi!

Nếu tối nay, tất cả sát thủ này đều gục ngã thì cũng đồng nghĩa nhà họ Vương sẽ toang, gã ta thật sự không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó!


"Sao hả? Không nghe lời tôi nữa sao? Đầu hàng cho tôi!", gã sát thủ được gọi là Tam Ca ra lệnh mà không giải thích gì thêm.


Mấy gã sát thủ còn lại nghe thế dù không cam lòng, nhưng trọng lượng của người tên Tam Ca này trong lòng bọn họ rất lớn, bọn họ đành lần lượt buông hết vũ khí trên tay xuống, không chống cự nữa.

Nhan Thành và Ngô Xuyên thấy vậy cũng không mấy để ý, một khi kế hoạch của bọn họ thành công, điều đang đợi đám sát thủ này chỉ có cái chết hoặc là đầu hàng, những người như này bọn họ đã gặp nhiều rồi.

"Bắt hết lại đi!", Ngô Xuyên ra lệnh.

Người của Tôn Hàn Các tiến lên nhanh chóng trói hết mấy gã sát thủ lại, để tránh cho bọn họ lại trở quẻ hoặc chạy trốn, kể cả những gã sát thủ đã bị thương nặng nằm dưới đất cũng không bỏ qua người nào.

"Thưa không một tên nào trốn cả, toàn bộ đều ở đây!", người của Tôn Hàn Các báo cáo.

Lúc này, cửa phòng của Lâm Hàn mở ra.

Thật ra, ngay lúc Ngô Xuyên đụng độ với đám sát thủ này thì Lâm Hàn cũng đã biết, anh chỉ không muốn đi ra gây thêm phiền cho đám người Ngô Xuyên, vì thế đã yên lặng ngồi trong phòng chờ đám người Ngô Xuyên và Nhan Thành giải quyết cho xong thôi.

Ra khỏi nhà chắc hẳn sẽ phải cảnh giác hơn, vả lại chuyến đi đến thành phố Thiên Kinh lần này vô cùng nguy hiểm, Lâm Hàn sao ngủ say được.

Thấy Lâm Hàn đi ra, Ngô Xuyên vội đi đến trước mặt anh, nói: "Anh Hàn, mười mấy tên này đều là sát thủ tới ám sát anh, hiện tại đã bắt gọn, không thoát được tên nào!"

Lâm Hàn khẽ gật đầu, hỏi: "Tôi biết rồi, khả năng của mấy tên này đến đâu?"

"Cũng không tệ lắm, các mặt cũng khá, chắc chắn đã được huấn luyện chuyên nghiệp rồi, không thua kém cao thủ bao nhiêu", Ngô Xuyên trả lời.

Lâm Hàn nghe vậy gật đầu, cũng nắm được kha khá thực lực đối phương.

Bước đến trước mặt đám sát thủ, Lâm Hàn lạnh lùng hỏi: "Nói cho tôi biết, mấy người được ai cử đến?"

Mười mấy gã sát thủ nghe thế thì lần lượt ngoảnh mặt sang một bên làm ngơ Lâm Hàn, từ chối trả lời câu hỏi của anh.

Nhan Thanh đi đến cạnh Lâm Hàn, nói: "Anh Hàn, không thì để tôi dẫn đám người này đi dạy dỗ một lát, bảo đảm miệng có cứng đến đâu thì cũng sẽ nói ra thôi!"

Lâm Hàn lại khoác tay, anh nhận thấy mấy tên này khá cứng đầu, tuy rằng cách của Nhan Thành cũng có thể hỏi ra được chút chuyện nhưng chắc hẳn sẽ phí rất nhiều công sức, mà đương nhiên mấy tên sát thủ này sẽ không còn lành lặn được.

Nhưng, những chuyện này cũng không quan trọng với Lâm Hàn đến vậy. Ở thành phố Thiên Kinh, thù hằn với Lâm Hàn đến mức cử sát thủ đến không nhà họ Vương thì cũng là nhà họ Khương.

Đầu tiên, người của nhà họ Khương thì không yếu như này, hơn nữa bây giờ còn cách ngày mà Khương Thư Nhai giao ước với Lâm Hàn một ngày rưỡi, lúc này không cần phải cử sát thủ đến làm gì, rõ ràng là người của nhà họ Vương rồi.

"Không ngờ tới cậu Vương gì đó cũng ác ghê, tôi chỉ qua lại hơi thân với Tiêu Nhã mà anh ta theo đuổi thôi, thế mà đã cử sát thủ đi lấy mạng tôi rồi, quá quắt thật!", Lâm Hàn hờ hững nói.

Những gã sát thủ kia nghe thấy Lâm Hàn đã đoán ra, trong lòng tất cả đều giật thót, nhưng bên ngoài giả vờ như không sợ hãi gì cả.

Nhưng, họ lại không biết Lâm Hàn đã nhìn ra được đôi điều.

"Nhan Thành, cậu cử vài người canh giữ đám người này cho kỹ, tôi sẽ xử lý bọn họ sau. Sau đó, cử vài người đi điều tra thông tin của nhà họ Vương, nếu nhà họ Vương này cứ không biết tốt xấu như thế thì gặp bọn họ tính sổ thôi!"