Sáng hôm sau, Lâm Hàn vừa mới tỉnh ngủ đã nhận được cuộc gọi của Tiêu Nhã.
Sau khi nhấn nghe, Tiêu Nhã hẹn Lâm Hàn đi chơi, anh không có chuyện gì nên đương nhiên là đồng ý.
Trước cổng Thung lũng tình yêu của Thành phố Thiên Kinh, Tiêu Nhã ngồi đợi trong xe, sắc mặt lại có chút khác thường.
Là người thừa kế của nhà họ Tiêu, từ nhỏ cô ấy đã phải chịu một áp lực mà người thường không tài nào tưởng tượng nổi.
Tuy Tiêu Nhã rất thông minh, có năng lực cực giỏi từ bé, nhưng phải cố gắng hết sức mới có thể xử lý những công việc trong gia tộc. Hiện tại cũng chỉ mới tiếp quản nhà họ Tiêu một cách suôn sẻ thôi.
Nhưng lại chẳng ai biết và quan tâm đến những áp lực mà cô ấy phải chịu đựng.
Thế nên, khi vừa tiếp xúc với Lâm Hàn, Tiêu Nhã mới tò mò về anh và chủ động như vậy. Bởi vì trước đây, bất kể là ai, Tiêu Nhã cũng chỉ bàn chuyện công việc, không nói đến đời tư và quan hệ cá nhân.
Cho dù là đám bạn bè trong bữa cơm lần trước, đa số đều chỉ có quan hệ lợi ích với nhau. Nếu nói đến bạn thì chắc có Chu Tư Vũ của quý tộc họ Chu.
Ngoài ra, Chu Tư Vũ và cô ấy quen biết nhau thực tế cũng là do Tiêu Nhã có hợp tác với nhà họ Chu, nên mới thân thiết.
Nhưng mãi đến khi quen nhau rồi, Tiêu Nhã mới dần biết được, tuy Chu Tư Vũ là con gái của ông chủ nhà họ Chu, nhưng lại là con gái út, đừng nói sẽ trở thành người thừa kế như cô ấy, mà ngay cả ở trong gia tộc cũng chẳng có quyền lên tiếng nữa là.
Cũng vì điều đó nên tình bạn giữa Tiêu Nhã và Chu Tư Vũ mới không có lợi ích gia tộc, mà chỉ là bạn bè bình thường.
Còn đối với Lâm Hàn, theo tính cách của Tiêu Nhã thì dù cô ấy có thích anh, cũng sẽ không tiếp xúc nhiều với Lâm Hàn, mà chỉ đền đáp ơn cứu mạng xong, sau đó tạm biệt nhau.
Ngày hôm qua, Tiêu Nhã đã dằn tình cảm mình xuống, chỉ lo xử lý công việc, định không liên lạc với anh nữa.
Nhưng hôm nay, cô ấy vẫn không nhịn được, tính gọi Lâm Hàn ra cùng nhau đi chơi như một chuyến đi chơi bình thường. Hết hôm nay, Tiêu Nhã sẽ không liên lạc với anh nữa.
Mà hôm nay cũng coi như chấm một dấu chấm tròn cho cuộc gặp gỡ của cả hai.
Một lát sau, Lâm Hàn đã lái xe đi đến Thung lũng tình yêu, gặp Tiêu Nhã.
"Đến lâu chưa? Đi ăn chút gì trước đi", Lâm Hàn chào hỏi.
"Được, tôi nhớ gần đây có quán hoành thánh ăn ngon lắm, anh đi ăn với tôi nhé?"
Tiêu Nhã cười tươi, coi bộ tâm trạng đang rất tốt.
Lâm Hàn đương nhiên đồng ý, anh gật đầu rồi cùng nhau xuất phát.
Cái quán hoành thánh ăn rất ngon kia, thực tế chỉ là quán ăn nhỏ trong một con hẻm, toàn bộ mặt tiền của nó chắc chưa tới mười mét vuông.
Lâm Hàn nhìn xung quanh, có hơi bất ngờ, một người thừa kế dòng dõi quý tộc như Tiêu Nhã lại thích đến mấy cái quán ăn nhỏ này ăn ư?
Tiêu Nhã như nhận ra sự khó hiểu của Lâm Hàn, cười nói: "Quán hoành thánh này là quán hồi nhỏ tôi rất thích ăn, mẹ tôi thường xuyên dẫn tôi đến".
Tiêu Nhã nhìn xung quanh với vẻ hoài niệm, tiếp tục nói: "Chớp mắt đã hơn mười năm chưa đến đây rồi".
"Hơn mười năm? Cô lớn rồi, mẹ cô lại không đến đây với cô nữa ư?", Lâm Hàn hỏi.
Sắc mặt Tiêu Nhã chợt đượm buồn, đáp: "Sau khi mẹ tôi mất, tôi trở thành người thừa kế của nhà họ Tiêu. Bố rất nghiêm khắc với tôi, tôi cũng không có nhiều thời gian, rảnh ra được tý, tôi cũng phải nghỉ ngơi chứ, nên hoàn toàn không thể nào tới nơi như này ăn được".
"Vậy à, ngại quá", Lâm Hàn hơi áy náy nói.
"Không sao".
Sau đó, bầu không khí có chút nặng nề, cả hai cũng không biết nói gì, mãi đến khi hai bát hoành thánh được bưng lên, hai người mới bắt đầu ăn.
Lâm Hàn cúi đầu ăn, liếc nhìn Tiêu Nhã một cái, trong lòng cũng hiểu cho cô.
Giống với cô ấy, Lâm Hàn sinh ra trong một gia tộc lớn như nhà họ Lâm, từ nhỏ đã phải chịu sự đào tạo và huấn luyện một cách khắc nghiệt.
Tuổi thơ của người khác là nô đùa, rong chơi với những tiếng cười, còn trong ký ức của anh, chỉ là nỗi vất vả ngày qua ngày bởi đủ loại huấn luyện.
Lớn lên trong một gia tộc lớn, từ khi sinh ra đã sở hữu của cải mà có lẽ cả đời của một người bình thường cũng chẳng thể có được, nhưng đồng nghĩa với nó là phải gánh vác áp lực mà bọn họ không tài nào tưởng tượng nổi.
Đối với những người như Lâm Hàn và Tiêu Nhã, họ không có tuổi thơ.
Ăn hoành thánh xong, cả hai bèn đi vào Thung lũng tình yêu.
Sau khi soát vé đi vào trong, sắc mặt Tiêu Nhã mới bình thường trở lại, tựa như nhớ tới đoạn ký ức vui vẻ nào đó nên tâm trạng cũng tốt lên theo.
"Anh biết không? Lần đầu tiên tới nơi này là do mẹ dẫn tôi đến lúc tôi 6 tuổi. Tôi nhớ như in, thời tiết hôm đó rất đẹp, gió thu thổi rất chi thoải mái..."
Tiêu Nhã cười, chậm rãi kể lại đoạn ký ức đó của cô ấy.
Lâm Hàn đứng cạnh cũng nghiêm túc lắng nghe.
Trong Thung lũng tình yêu có rất nhiều trò chơi, nhưng cả hai lại chẳng chơi cái nào, gần như cả nửa ngày chỉ đi bộ nói chuyện phiếm. Nội dung thì đều là những ký ức tuổi thơ của Tiêu Nhã.
Hôm nay, dường như cô ấy nói nhiều hơn mọi khi một cách khác lạ, hoàn toàn không giống cô chủ giỏi giang ngày thường.
Đến trưa, hai người lại đi ăn trong một quán nhỏ mà trước đây Tiêu Nhã rất thích. Sau đó, Tiêu Nhã bèn kéo Lâm Hàn đi dạo phố cùng mình.
Lâm Hàn lại chẳng có câu than phiền nào, cả hành trình đều yên lặng lắng nghe. Dường như vì hai người có hoàn cảnh khá giống nhau, nên anh có thể hiểu được những áp lực từ nhỏ đến lớn mà Tiêu Nhã phải chịu đựng.
Ngay cả chính Lâm Hàn, đôi khi anh cũng có chút không chịu nổi áp lực ấy, huống chi là một cô gái như Tiêu Nhã.
Buổi chiều, hai người giống như một cặp tình nhân, Tiêu Nhã khoác tay Lâm Hàn, nhưng cũng không dán sát vào người anh.
Cả hai trò chuyện vui vẻ với nhau, đi dạo phố rồi xem phim, ăn đồ ăn vặt như các cặp tình nhân khác...
Bọn họ nói rất nhiều, nhưng gần như đều là chuyện quá khứ hay những vấn đề có liên quan đến ghi-ta, chứ không nhắc đến công việc.
Còn Lâm Hàn, anh cũng dần nhận ra suy nghĩ của Tiêu Nhã, cô ấy muốn chấm một dấu chấm tròn đẹp đẽ cho hai người, kết thúc mối quan hệ lần này.
Mặc dù, Lâm Hàn có hơi thất vọng và cảm thấy bất lực với việc này, dù sao anh vốn định mượn tay nhà họ Tiêu đối phó với nhà họ Khương, nhưng lại không có cách nào. Tóm lại là Lâm Hàn có việc muốn nhờ, chẳng qua trước mắt anh lại chưa đủ thực lực để hợp tác với một dòng dõi quý tộc như nhà họ Tiêu.
Nhưng về mặt khác, Lâm Hàn cũng hiểu được cách làm ấy của Tiêu Nhã, thậm chí còn khá nể phục một người con gái kiên cường như cô ấy.
Hết ngày, hai người chào tạm biệt nhau, rồi ai đi đường nấy.
Tiêu Nhã liếc nhìn Lâm Hàn lần cuối, dằn xúc động muốn giữ anh lại, cuối cùng bước thẳng lên xe rời đi.
Lần này, có lẽ là lần cuối hai người gặp nhau.
Dù trong lòng có không muốn, nhưng Tiêu Nhã chỉ có thể làm thế, bởi vì trách nhiệm trên vai buộc cô phải làm vậy.
Lâm Hàn thở dài, cũng lên xe của mình rời khỏi đây, về nhà họ Khương, chỉ đành nghĩ biện pháp khác vậy.
Cùng lúc đó, bên trong biệt thự nhà họ Chu, có hơn mười chiếc xe thần bí dừng lại, một đám người bước xuống.
Đi đầu lại chính là người của nhà họ Khương...