Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 542: Dạy dỗ




TBỗng, sắc mặt Tiêu Nhã rất khó coi.

Nói thế nào đi nữa, mục đích bữa tiệc hôm nay là để cảm ơn Lâm Hàn, nhân vật chính là Lâm Hàn, sao có thể cư xử với anh như vậy được?

Tiêu Nhã áy náy nhìn Lâm Hàn, nhìn qua lại thấy vẻ mặt Lâm Hàn vẫn hờ hững, không hề tỏ ra tức giận chút nào, cô ấy liền cảm thấy bất ngờ, trong lòng lại càng coi trọng anh hơn.

"Đủ rồi, nếu không câm miệng thì đừng trách sao tôi không khách sáo!", Tiêu Nhã lạnh lùng nói.

Đám bạn bè ngồi trên bàn của Tiêu Nhã tức thì im bặt.

Mặc dù khó chịu Tiêu Nhã bảo vệ Lâm Hàn, nhưng mọi người cũng không dám nói gì, lúc này mà còn chí chóe thì chính là "tới công chiện" với Tiêu Nhã ngay, chỉ đành nghĩ cách sau vậy.

Mà Lâm Hàn từ đầu đến cuối vẫn mặt đầy bình tĩnh ngồi ăn.

Nếu không phải vì còn phải mượn tay Tiêu Nhã và nhà họ Tiêu đối phó nhà họ Khương, e rằng lúc này Lâm Hàn đã bật lại từ lâu rồi, để cho mấy cậu ấm cô chiêu này biết vì sao nước biển lại mặn!

Bầu không khí bữa tiệc sau đó có phần lúng túng.

Mọi người ngồi trên bàn gần như một mực im lặng mà ăn đồ của mình.

Cuối cùng, bữa tiệc cũng đến hồi kết.

"Được rồi, mọi người về trước đi", Tiêu Nhã vừa nói vừa đẩy nhẹ Lâm Hàn, định đưa Lâm Hàn về khách sạn.

Mà những người còn lại cũng không vội đứng dậy, biểu cảm họ kỳ lạ nhìn người Tiêu Nhã và Lâm Hàn.

Chẳng lẽ hai người họ đã tiến triển đến mức đó rồi sao?

Tiêu Nhã thấy mọi người nhìn chằm chằm mình, tức thì hiểu ra bọn họ đã hiểu lầm, vẻ mặt cô ấy bỗng chốc mất tự nhiên.

Lâm Hàn thấy vậy, giải vây: "Không làm phiền cô chủ Tiêu nữa, tôi tự về được rồi".

"Được", Tiêu Nhã gật đầu.

Ngay sau đó, Lâm Hàn tạm biệt mọi người, một mình rời đi.

Rảo bước chầm chậm dưới ánh đèn đường, Lâm Hàn suy nghĩ miên man.

Lâm Hàn chẳng để bụng chuyện bị đám bạn Tiêu Nhã giễu cợt, dù sao nhờ "ơn" bố vợ mà anh cũng quen từ lâu rồi.

Huống chi, với mấy cậu ấm cô chiêu nhà giàu này, Lâm Hàn thật sự cũng chẳng quan tâm đâu.

Gia thế bọn họ có thể thuộc hàng lớn mạnh nhất thành phố Thiên Kinh, thậm chí có khi khuynh đảo cả một vùng Hoa Hạ. Nhưng so với nhà họ Lâm, họ có đáng là gì.

Ngược lại là chuyện của Tiêu Nhã và nhà họ Tiêu, lúc này Lâm Hàn không mấy chắc ăn lắm, trải qua buổi tối hôm nay, Lâm Hàn cảm thấy rất có thể Tiêu Nhã sẽ giữ khoảng cách với mình.

Cho dù Tiêu Nhã cảm thấy khá hứng thú và thậm chí đã có thiện cảm với Lâm Hàn, nhưng bản thân cô ấy lại là cô chủ của nhà họ Tiêu, sau này còn trở thành người kế thừa kế duy nhất, rất nhiều trách nhiệm phải gánh trên vai, cũng có thể vì lẽ đó sẽ trở nên lạnh nhạt với Lâm Hàn.

Lâm Hàn khẽ lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, chỉ đành đi bước nào tính bước đó thôi.

Lúc này, Lâm Hàn nhận được điện thoại của Ngô Xuyên.

Biết tin đám người Ngô Xuyên đã đến thành phố Thiên Kinh, Lâm Hàn bảo bọn họ đến khách sạn mà anh đã đặt trước, còn lại thì cứ đợi Lâm Hàn thông báo sau.

Lâm Hàn vừa cúp máy, đột nhiên có mấy chiếc Jeep ngừng lại bên cạnh Lâm Hàn, sau đó mười mấy gã vạm vỡ ùa ra từ trên xe bao vây anh.

Lâm Hàn khẽ cau mày, hỏi: "Mấy người là?"

Một người hình như là cầm đầu cười nói: "Bọn tao là người của cậu Vương, nếu mày biết điều thì bọn tao cũng không gây khó dễ cho mày, trong cái thẻ này dù không tính là nhiều nhưng cũng có vài triệu tệ, đủ cho thằng nghèo kiết xác như mày tiêu xài đấy, lấy tiền thì biến khỏi thành phố Thiên Kinh ngay đi, đừng đến làm phiền cô chủ Tiêu nữa!"

Gã ta vừa nói vừa đưa tới một cái thẻ ngân hàng.

Lâm Hàn nghe vậy liền vỡ lẽ, mấy gã này là tay sai của một trong những người theo đuổi Tiêu Nhã cử đến.

Cậu Vương kia chắc là một trong những người ngồi trên bàn xem thường Lâm Hàn khi nãy.

Lâm Hàn bật cười, nhưng lại không vươn tay nhận thẻ: "Cậu Vương nhà mày cũng thú vị ghê, làm như nếu tao rời khỏi Thiên Kinh, tránh xa cô chủ Tiêu thì hắn có cơ hội ngay vậy".


Mặc dù, chỉ vừa gặp gỡ đám bạn của Tiêu Nhã lần đầu, nhưng Tiêu Nhã chỉ xem mấy người này là bạn bè mà thôi, chẳng để ý ai cả. Cho dù không có Lâm Hàn, Tiêu Nhã cũng sẽ không coi trọng bất kỳ ai trong số họ.

Mười mấy gã vạm vỡ vừa nghe thì vẻ mặt lập tức lạnh đi.

Cậu Vương nhà họ theo đuổi Tiêu Nhã đã từ rất lâu rồi, nhưng vẫn không có lấy một cơ hội nào chứ đừng nói là có cưa được hay không. Tiêu Nhã còn chưa thèm dòm tới lần nào nữa là.

"Thằng nhãi, mày đừng có quá đáng, chuyện riêng của cậu Vương nhà bọn tao không cần mày chỏ mũi vào, mày chỉ cần lấy tiền rồi biến đi, đừng có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Mày đừng nghĩ mày có chút bản lĩnh kia là đủ để kề cận cô chủ Tiêu nhá?", gã vạm vỡ cả giận nói.

Lâm Hàn vẫn hờ hững nói: "Ngại quá, chút tiền này tao không cần, cũng sẽ không chủ động xa lánh với cô Tiêu. Muốn tao rời khỏi đây và cắt đứt với Tiêu Nhã thì cũng phải vài chục tỷ chứ".

Lâm Hàn nói xong, định rời đi không thèm để ý tới đám người này nữa. Mấy triệu tệ mà muốn đuổi Lâm Hàn, đang làm trò con mèo gì thế không biết.

Nhưng mà, anh chỉ mới bước vài bước thì lại bị đám người kia vây lại.

"Thằng nhãi, mày muốn đi là đi à? Bọn tao biết mày cũng có vài ngón võ, nhưng mười mấy người bọn tao cũng không phải dạng vừa, khác xa mấy loại côn đồ tôm tép kia! Đã cho mày tiền bảo mày cút đi để còn giữ mặt mũi mày lại không muốn, vậy đừng trách bọn tao không khách sáo!"

Dứt lời, mười mấy gã vạm vỡ liền xông vào muốn ra tay với Lâm Hàn.

Vừa mới sáp lại, Lâm Hàn đã nhận ra đám người này không chỉ có cơ bắp như vẻ ngoài, mỗi một người đều đã từng được huấn luyện chiến đấu một cách bài bản, ắt hẳn đã được gia tộc lớn đào tạo từ nhỏ, cũng là cao thủ từng thực hiện không biết bao nhiêu nhiệm vụ.

Nhưng mà những "cao thủ" này đối với Lâm Hàn thì cũng chẳng là cái đinh gì cả.

Nếu Lâm Hàn của ngày trước, lúc vừa bước ra khỏi nhà họ Lâm, có thể còn thấy khá khó khăn, nhưng hiện tại anh đã cùng đám Ngô Xuyên và Tôn Hàn Các trải qua biết bao nhiêu chuyện, bản lĩnh của Lâm Hàn đã tăng vọt từ lâu. Đối phó với đám cao thủ này cũng chỉ tốn thêm chút sức lực và thời gian mà thôi.

Không đến 10 phút đồng hồ, người Lâm Hàn ứa chút mồ hôi, chỉnh lại quần áo rồi trở về nghỉ ngơi. Mà mười mấy gã vạm vỡ kia thì đang lặn lộn trên mặt đất.

"Về nói với cậu Vương gì đó của bọn mày, tao không chỉ có chút đỉnh, mà phải là có hơi nhiều bản lĩnh đó, đám nhãi nhép bọn mày vẫn chưa đủ trình đâu!"

Dứt lời, Lâm Hàn lập tức rời đi.

Trên mặt đất còn lại một đám bò lăn ra kêu gào thảm thiết.

Vài phút sau, điện thoại di động của một trong bọn họ reo lên.

"Alo, cậu Vương, không làm được rồi, thằng nhãi kia không lấy tiền..."

"Không lấy tiền? Không lấy sao mấy người không cho cậu ta một trận?", đầu dây bên kia vang lên giọng nói của cậu Vương. Nếu Lâm Hàn từ chối thì thuộc hạ của cậu ta mới ra tay, sau chuyện này nếu Tiêu Nhã truy cứu cũng dễ giải thích hơn.

"Nhưng, nhưng chúng tôi không phải đối thủ của cậu ta..."

Gã vạm vỡ cảm thấy xấu hổ, bọn họ đều là cao thủ do gia tộc dốc tiền lực đào tạo, hôm nay mười mấy người họ lại bị một tên vô danh cho ăn hành, còn là cả một rổ!

"Cái gì? Mấy người không đánh lại cậu ta? Mấy người nói gì thế? Mấy người là cao thủ trong cao thủ của gia tộc đấy, cái gì mà đánh không lại chứ?"

Cậu Vương bên kia nghe vậy lập tức ngây ngẩn cả người.